"Ức, chế." Giang Chi nói đến đó, bắt đầu cứng rắn, ngẩng đầu nói từng chữ một, không chịu thua: "Tôi sống trong ức chế."
Cô chịu ức chế?
Cô gần nuhư đã cưỡi lên cổ anh rồi mà còn cảm thấy ức chế?
Quảng Thâm mất một lúc lâu vẫn không thể nói ra lời, hoàn toàn tức nghẹn.
Thấy anh không thể nuôi được gì, Giang Chi càng cảm thấy bức bối trong lòng, cô cúi người ôm cái rổ tre bên chân mình, đẩy vào lòng anh: "Cầm lấy đồ của anh và ra khỏi đây cho tôi."
"Nhanh lên."
Quảng Thâm nhìn cô một lúc lâu, nhắm mắt lại, sau đó nhận lấy rổ tre, không đi, chỉ đặt nó sang một bên rồi quay sang ôm lấy cô, bế cô lên.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT