Cơn mưa này đến muộn quá, đã muộn đến tận mười lăm năm. Thực ra, câu chuyện giữa họ hoàn toàn có thể đã được kể xong vào năm mười hai tuổi.
Năm lớp năm tiểu học, Nguyễn Vũ Thanh đến một khách sạn quốc tế trong thành phố tham dự đám cưới của một người bạn mẹ anh. Hôm đó, Nguyễn Vũ Thanh đến rất sớm, người lớn bắt đầu ngồi xuống và chào hỏi nhau, anh cảm thấy buồn chán, liền tự mình đi dạo ở sảnh tầng một.
Ánh đèn chùm pha lê trong sảnh sáng chói, mặt sàn đá cẩm thạch bóng loáng, có một cậu bé đang chơi ván trượt trên sàn.
Một cô bé váy trắng đứng bên cạnh khóc, nói rằng cậu bé kia đã cướp ván trượt của cô, đòi cậu trả lại cho cô. Có vẻ như cậu bé đang chơi ván trượt của cô bé.
“Được thôi, trả lại cho cậu.” Cậu bé thu lại nụ cười trên mặt, ôm ván trượt lên, nhưng không đưa giao cho cô bé, mà là ném mạnh ván trượt về phía cô.
Cô bé không phản ứng kịp, đứng ngây ra tại chỗ. Nguyễn Vũ Thanh vừa định chạy tới, thì thấy một cô bé khác trong bộ váy hồng bỗng xuất hiện, đẩy cô bé ra bên cạnh, sau đó cả hai cùng ngã xuống đất. May mắn thay, cả hai cô bé đều không bị sao.
Cậu bé thấy vậy liền bỏ chạy, nhanh chóng chạy ra khỏi cánh cửa khách sạn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT