Tên : Dư Âm Từ Mộng
Chương 2: Khôn ngoan
Ánh bình minh lọt qua khe cửa, chiếu vào phòng khiến Hạ Nhiên tỉnh giấc. Nàng ngồi dậy, khẽ dụi mắt. Một ngày mới tại phủ Thẩm Gia, nhưng nỗi bất an trong lòng nàng chẳng giảm đi chút nào. Đêm qua, nàng đã mơ về những điều mờ mịt – những hình ảnh mơ hồ khiến trái tim nàng đập nhanh. Dường như nàng đang dần cảm nhận được sự lạnh lùng và tàn nhẫn của thế giới này rõ hơn từng ngày.
“Ký chủ, ở thế giới nguy hiểm này, người không nên tin bất kỳ ai,” giọng nói của hệ thống vang lên, nhắc nhở Hạ Nhiên một cách lạnh lùng và tách biệt.
“Ta biết, nhưng có đôi khi ta nghĩ, nếu không thể tin ai, thì ta phải sống thế nào?” Hạ Nhiên hỏi, trong lòng trĩu nặng sự băn khoăn.
“Tin vào chính bản thân mình. Chỉ có người mới có thể cứu được chính mình trong thế giới này,” hệ thống không ngần ngại đáp trả.
Hạ Nhiên thở dài, đôi mắt trống rỗng nhìn ra ngoài cửa sổ. Sự cô đơn bủa vây lấy nàng như một cái bóng không thể thoát khỏi. Những ngày tháng sống trong phủ Thẩm Gia khiến nàng hiểu rõ một điều: đây không phải là một nơi an toàn, và bất kỳ ai ở đây cũng có thể là mối đe dọa.
“Ký chủ, đừng để những lời nói đó ảnh hưởng đến người. Đây chỉ là một trò chơi quyền lực mà thôi,” hệ thống lại vang lên, lạnh lùng nhưng chính xác.
“Ta hiểu, nhưng việc này thật sự không dễ chịu chút nào,” Hạ Nhiên đáp thầm trong lòng, cố gắng không để cảm xúc lộ ra.
Hạ Nhiên được gọi đến đại sảnh để chuẩn bị trà cho Thẩm Hi và những vị khách quý của hắn. Nàng bước vào với vẻ mặt điềm tĩnh, nhưng trong lòng như có hàng ngàn mũi kim đâm vào. Những đôi mắt dõi theo từng bước chân của nàng, không chút thiện cảm.
“Thiếu gia, trà đã sẵn sàng,” Hạ Nhiên khẽ nói khi đến gần Thẩm Hi.
Hắn ngước lên, đôi mắt lạnh lùng lướt qua nàng một cách hờ hững. “Rót trà.”
Hạ Nhiên cẩn thận rót trà, bàn tay nàng run nhẹ khi cảm nhận ánh mắt của những người xung quanh đổ dồn vào mình. Một giọng nói đột nhiên cất lên, khiến nàng khựng lại.
“Thiếu gia, đây là người mới trong phủ sao?” Giọng của một vị khách quý vang lên, mang theo vẻ trêu chọc.
Thẩm Hi không buồn nhìn sang Hạ Nhiên, chỉ nhàn nhạt đáp: “Chỉ là một tỳ nữ không quan trọng.”
Câu nói của hắn khiến lòng nàng thắt lại, nhưng Hạ Nhiên vẫn giữ vẻ mặt bình thản, cúi đầu tiếp tục công việc. Trong lòng, nàng biết mình chỉ là một nhân vật nhỏ bé trong thế giới này. Nhưng điều đó không có nghĩa nàng sẽ mãi chịu đựng.
“Ký chủ, Thẩm Hi rất nguy hiểm, và mỗi ngày người ở đây đều có thể là một mối đe dọa,” hệ thống lại nhắc nhở, lần này giọng điệu có phần nghiêm trọng hơn.
“Ta biết. Nhưng ta phải làm sao? Hắn là nam chính , là trung tâm của thế giới này, còn ta chỉ là một tỳ nữ nhỏ bé,” Hạ Nhiên khẽ thở dài, cảm thấy mọi thứ dường như đang đè nặng lên vai mình.
“Có những con đường khác nhau để sống sót. Người không cần phải trực tiếp đối đầu với hắn. Hãy nhớ rằng, trong bất kỳ cuộc chơi nào, người khôn ngoan là người biết quan sát và chờ đợi cơ hội.”
Hạ Nhiên dừng bước, đôi mắt chăm chú nhìn lên bầu trời xanh thẳm.
“Được, ta sẽ không để bản thân bị cuốn vào lối mòn này. Ta sẽ chờ đợi cơ hội của mình,” Hạ Nhiên tự nhủ, đôi mắt sáng lên chút ánh quyết tâm.
Dù thế giới này có tàn nhẫn đến đâu, nàng biết mình không thể lùi bước. Số phận của nàng giờ đây nằm trong tay chính nàng.
---