Tên : SAU KHI KHÔNG NGỪNG TÌM ĐƯỜNG NGỦM TA BỖNG BIẾN THÀNH “BẠCH NGUYỆT QUANG”
Tác giả: Kỷ Anh
Edit : Thử Thử ( Lần đầu edit có gì góp ý nhẹ lời )
Bản edit không hoàn toàn chính xác - chỉ đúng 70-80% so với bản gốc
——
Chương 2
Là một người đọc lão luyện các loại tiểu thuyết nam tần - nữ tần, Ninh Ninh không ngốc, lập tức hiểu được ý tứ của Nhiếp Chấp.
Hiện tại hành động của nàng quả thực rất dễ khiến người khác hiểu lầm, nếu cứ tiếp tục khăng khăng giải thích , e rằng chỉ càng bôi càng đen mà thôi.
Theo đúng cốt truyện định sẵn, sau khi nhục mạ Bùi Tịch, nguyên chủ liền quay lưng bỏ đi. Trong tình huống ngượng ngùng như thế này, nàng cũng không muốn nán lại lâu hơn. Tuy nhiên, để đoạn tuyệt hoàn toàn những suy nghĩ tự mình đa tình không thực tế của nam chính, nàng vẫn nói một câu trước khi rời đi: "Ta thật sự không thích ngươi!”
Bùi Tịch nhìn biểu cảm của nàng…
Được rồi, trên mặt hắn không có chút biểu cảm nào, đôi mắt phượng thanh mảnh thoáng nhìn qua, giọng nói lạnh lùng như băng, còn vương lại chút sát khí: “Ta chưa từng nói là ngươi thích ta.”
Ninh Ninh cứng họng
Đồ khốn , cẩu nam chính! không nói câu này ngươi sẽ nghẻo à?
Giờ thì lại đổi thành nàng mới là người tự mình đa tình.
“Còn có các ngươi.”
Bùi Tịch là một tảng đá , Nàng sẽ không ngớ ngẩn đến mức tự mình gây phiền phức.. Nàng liếc nhìn hai người còn lại : "Đừng có suy nghĩ linh tinh!"
Nhiếp Chấp trên mặt tràn ngập cảm xúc : “ Đúng, đúng, chúng ta đều hiểu , đại tiểu thư chính là thích chơi.” , Hắn cosplay mèo chiêu tài không ngừng gật đầu : " Được, được, tuyệt đối không suy nghĩ linh tinh."
Ninh Ninh bị hắn chọc tức muốn nghẻo luôn rồi.
Nhưng nàng không thể phản bác,chỉ có thể cắn răng nhìn thẳng vào ánh mắt của Bùi Tịch , miễn cưỡng nói ra lời thoại mà hệ thống bắt buộc nàng phải nói câu cuối cùng đầy tàn nhẫn của nữ phụ trong nguyên tác: "Rồi chúng ta sẽ còn gặp lại, ngươi cứ chờ mà xem.”
Ninh Ninh: “….…”
Ngay cả bản thân nàng cũng cảm thấy rằng với một loạt hành động thế này, chẳng khác nào chính mình đã biến thành một “Đại tiểu thư kiêu ngạo”, thầm yêu nam chính nhưng lại xấu hổ không dám bộc lộ tình cảm!
Mấy loại câu như “Chúng ta sẽ còn gặp lại” này — trong ngữ cảnh nguyên tác, câu nói này thực sự khiến người nghe cảm thấy ớn lạnh. Nhưng khi câu nói đó được nói ra từ miệng nàng…..
Tại sao lại có cảm giác giống như nàng gấp gáp không chờ nổi muốn gặp lại người trong lòng đến vậy?
Ninh Ninh bị tình huống rối ren này làm cho sắp tắt thở tới nơi rồi, nàng không hề do dự quay người rời đi, không thèm vẫy tay áo cũng không để lại bất kỳ dấu vết gì, chỉ để lại ba người đệ tử trong phòng, mỗi người một biểu cảm khác nhau.
Nhiếp Chấp cười gượng một tiếng , len lén liếc Bùi Tịch một cái với vẻ dè chừng nói : “Xem ra nàng đã lún sâu vào lưới tình với ngươi, chúc mừng, chúc mừng.”
Vị tiểu tổ tông kia vừa rời đi, còn lại một tên chó điên Bùi Tịch . Nhiếp Chấp cảm thấy cuộc đời mình sắp tàn đến nơi rồi.
Năm đó khi nhập môn, Bùi Tịch chỉ là một thiếu niên linh lực yếu ớt, tiểu tử nghèo kiết xá·c trong cơ thể chỉ còn sót lại chút huyết mạch ma đạo, không có tiền tài, cũng không có thế lực, càng không có sức mạnh. Vừa đúng lúc, hắn trở thành nơi để hắn và Thẩm Ngạn Kiều trút giận.
Tiểu tử này cũng thật lợi hại, dù sức lực yếu ớt, mỗi lần bị đánh, hắn đều liều mạng phản kháng, khiến cho cuộc ẩu đả càng thêm kịch liệt. Dù bị thương nặng đến đâu, hắn cũng chưa bao giờ mở miệng cầu xin tha .
Giống như một con sói con chưa kịp mọc nanh vuốt, đôi mắt đỏ rực như máu.
Kiếm thuật của Bùi Tịch.… Rốt cuộc là từ khi nào mà đã tiến bộ đến mức này?
Nghi vấn này im lặng đánh vào trong lòng, dần dần lan tỏa lớn lên trong bóng tối ,Nhiếp Chấp nghe thấy một tiếng cười khẽ, thấp đến mức không thể phát hiện.
Ánh hoàng hôn tàn cùng ánh trăng giao hòa, những tia sáng hỗn độn như nước lách tách chảy xuống, vẽ ra hình dáng với đường nét rõ ràng của thiếu niên trước mắt .
Ánh mắt Bùi Tịch sâu thẳm - sắc bén, khóe miệng dù chỉ nhếch lên một nụ cười nhỏ, nhưng ánh mắt lại như gió lạnh và băng tuyết, không mang theo chút độ ấm nào.
Hắn nói với ngữ khí nhàn nhạt, mang theo chút lười biếng và trào phúng, nốt ruồi lệ dưới mắt như vết máu đọng lại, lệnh Nhiếp Chấp theo bản năng cảm thấy sống lưng lạnh toát: "Rút kiếm."
=====
Nam chính rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Ninh Ninh lúc này hoàn toàn không liên quan.
Hắn muốn mở hậu cung thì cứ mở hậu cung, muốn vào bí cảnh thì cứ vào, nàng chẳng thèm bận tâm gì cả.
Điều duy nhất Ninh Ninh quan tâm là cuối cùng , nàng cũng có thể bước đi trên mặt đất! Không chỉ có thể đi đường , mà ngay cả ngự kiếm phi hành cũng trở nên vô cùng dễ dàng!”
Kiếp trước, nàng bị bệnh tật dày vò đến mức khổ sở không nói nên lời. Khi bệnh trở nặng, nàng chỉ còn chút hơi tàn, ngay cả sức ngồi dậy khỏi giường cũng không có, chỉ có thể lặng lẽ nằm đó chờ ngủm đi mà thôi.
Nghĩ kỹ lại, đã rất lâu rồi nàng không được tự do đi lại một cách thoải mái như vậy.
Hiện tại thật là siêu - siêu - siêu vui vẻ!
Ninh Ninh gần như đi chầm chậm ra khỏi phòng đệ tử, đi đến một nơi trống trải trên đỉnh núi, dựa theo ký ức mà niệm chú.
Bên hông kiếm quang chợt lóe, trường kiếm lập tức rút ra khỏi vỏ, xuất hiện giữa không trung.
Kiếm này tên là “Tinh Ngân”, thân kiếm thon dài, mảnh mai, uyển chuyển nhẹ nhàng như chim yến, dưới ánh trăng, lộ ra một tia hàn quang nhàn nhạt.
Chuôi kiếm được trang trí bằng những viên u châu Quảng Hàn* nhỏ tinh xảo, phát ra ánh sáng lạnh lẽo, linh quang sáng chói lóa mắt. Nhìn lấp lánh, thanh kiếm tựa như có ánh sao trời [Tinh Ngân] , tỏa ra vẻ đẹp lộng lẫy.
[ Quảng Hàn cung = nhà của chị Hằng ]
Nguyên chủ vô cùng yêu quý thanh kiếm này, hoặc có thể nói, đối với mỗi kiếm tu, bội kiếm của mình đều là bảo vật thiên hạ vô song.
Người còn thì kiếm còn, ta với kiếm như một.
Dù chém sông - phá núi , chọc thủng trời cao đạp vỡ chư thiên huyền cảnh, hư danh chỉ là ngoài thân, sau cùng chỉ có một người - một kiếm.
Đòi tiền làm cái gì? – Có kiếm là được – muốn hư danh làm cái gì? – Có kiếm là được – muốn nương tử làm cái gì? – Có kiếm là được.
Hoặc là nói " Kiếm " chính là nương tử của bọn họ
—— Nương tử của nàng cũng thật đẹp quá đi! Tinh Ngân bảo bối yên tâm, mẹ nhất định sẽ mua cho con bộ đồ đẹp nhất, để con trở thành đứa trẻ xinh xắn nhất trong tông môn!
Ninh Ninh lời nói chắc nịch hạ quyết tâm, lóng ngóng mà bước lên thân kiếm, theo sau tiếng kiếm ngân nhẹ vang lên, nàng ngự kiếm bay thẳng lên trời.
Ánh chiều tà dần dần bị bóng đêm bao trọn , để lại cả bầu trời chỉ còn ánh trăng mờ ảo, những đám mây mỏng như dệt từ sợi bông dần thấm màu mực, nhẹ nhàng trôi lững lờ, xen lẫn vào bầu trời tối đen , cũng chẳng thể giấu hết được ánh rực rỡ của trăng.
Ninh Ninh cúi đầu nhìn xuống, không khỏi ngỡ ngàng.
Nàng đứng tại Huyền Hư Kiếm Tông nằm trên dãy núi Côn Ngô ,là một trong bảy nơi có linh khí nồng đậm nhất , cái gọi là “Tinh tượng huyền, liệt cung khuyết với thanh cảnh; u chất tiềm ngưng, khai động phủ với danh sơn”
[ Tác giả ghi rất là hoa mỹ, xin lỗi đã vượt quá tầm hiểu biết của tui, nên không làm được ]
Ở giữa Thái Huyền chủ phong đột ngột mọc lên từ mặt đất, bốn tòa nhánh Lăng Tiêu, Khai Dương, Ngọc Hành và Thiên Hạc được xếp xung quanh, các tiểu phong còn lại nối tiếp nhau, phủ đầy sắc xanh thẳm và u tĩnh.”
Khí hậu ở những ngọn núi chót vót tách biệt so le , lớp sương mù bao phủ đan xen nhau, lúc tụ lúc tan, như tấm lụa mỏng bao phủ khắp nơi. Lúc này ánh trăng chiếu sáng, sương trắng như được vỗ nhẹ, tạo nên cảnh sắc linh động.
Từ xa nhìn lại, có thể thấy các tòa lầu các sát cạnh nhau, chi chít như những ngôi sao trên bầu trời. Những đài kiếm, trận kiếm, và các đài sao trời sáng rực như đèn cung đình, bốn phía là những bậc thang đá nối liền nhau , dài như thang trời , ngự kiếm xa xa nhìn lại, dường như đi lạc vào tiên cảnh trần gian.
Quả thật, đây là một cảnh tượng vô cùng đẹp đẽ.
Cho nên Ninh Ninh thề, nàng tuyệt đối không phải cố ý muốn cho bụng đói ọc ạch kêu.
Sau khi bụng đói rỗng của cô kêu lên lần thứ ba, Ninh Ninh cuối cùng cũng bước tới thực đường.
Nguyên chủ vì đi tìm tên khốn Bùi Tịch , mà bỏ lỡ giờ ăn tối theo quy định của tông môn. Ninh Ninh thật sự cảm thấy không thể tin nổi, nàng ta rõ ràng là đánh địch 800 nhưng lại tự làm hại mình 1000, báo thù nào quan trọng bằng ăn cơm chứ?
Thực đường cũng giống như bụng nàng, rỗng tuếch. Có lẽ vì thấy tiểu cô nương thật sự đáng thương, nữ tu nấu cơm ở bếp đã lấy ra một con ngỗng đã bị lộ·t da.
Sau đó, người ấy dùng hai tay nắm chặt, trực tiếp tách con ngỗng ra làm đôi , rồi đưa một phần cho Ninh Ninh.
Quả thật, con ngỗng bị xé toẹt ra.
Nhưng sao động tác của ngươi lại thuần thục như vậy?
"Từ đầu tháng tới nay, ngươi đã là người thứ bảy đến xin đồ ăn. Hiện giờ lương thực dự trữ không còn nhiều, tiểu đạo hữu, ngươi ăn tiết chế một chút."
Nữ tu liền mạch lưu loát mà xé ngỗng ngay tại quầy, giọng điệu vô cùng thành thạo: “ Sinh hoạt vẫn còn hy vọng, ngàn vạn lần đừng vì nhất thời không có tiền mà nghĩ quẩn. Chỉ cần còn sống, những thứ vật ngoài thân ấy sớm muộn gì cũng sẽ trở lại thôi.”
Ninh Ninh:???
Khoan đã, ngươi có phải hiểu lầm gì không? Hơn nữa, tại sao nàng lại là người thứ bảy đến xin cơm? Chẳng lẽ trong tông môn này, mọi người đều có sở thích đến muộn vào giờ ăn tối sao? Còn nữa, chuyện này liên quan gì đến tiền bạc? Không lẽ thật sự có người nghèo đến mức không đủ tiền ăn cơm đấy chứ? Không thể nào, không thể nào!.
Ninh Ninh tràn đầy nghi hoặc, vô thức hỏi: “Người thứ bảy?”
Nữ tu khẽ thở dài: "Trước đây còn có nhiều người hơn. Tông môn của chúng ta là kiểu gì, tiểu đạo hữu chẳng lẽ vẫn còn chưa hiểu sao?”…… Nàng thực sự không hiểu mà!
Rốt cuộc, nữ tu đó cũng không giải thích rõ, Ninh Ninh cứ như vậy đầu đầy mờ mịt, xách nửa con ngỗng về lại tiểu viện của mình.
Ngoài dự đoán là, phòng của nguyên chủ nhìn lại vô cùng thoải mái và thanh tĩnh, hoàn toàn không có những đồ vật vàng bạc chói mắt như nàng tưởng tượng.
Nơi này đương nhiên không có dụng cụ nấu nướng như nồi hơi, và cũng không thể tìm được đồ để nướng BBQ. Ninh Ninh có chút buồn rầu, đánh giá phòng từ trên xuống dưới, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở góc phòng nơi có cái lò luyện đan.
Này còn không phải sao!
Lò luyện đan sử dụng linh khí để dẫn lửa, không cần củi gỗ vẫn có thể điều chỉnh nhiệt độ, hiệu quả tương đương như nồi áp suất. Cái dụng cụ này thực sự rất phù hợp để nướng ngỗng, nàng đúng thật là đứa bé lanh lợi.
—— Dĩ nhiên, hành động này thực sự rất nguy hiểm, cái gì nồi áp suất, cái gì đứa bé lanh lợi, tất cả đều là những lời nàng tự biên tự diễn.
Nếu các liệt tổ liệt tông của Huyền Hư Tông biết có người dùng lò luyện đan để nướng ngỗng, có lẽ họ sẽ tức giận đến mức từ Tiên giới hạ phàm, thậm chí còn hăng hái hơn cả khi Thất Tiên Nữ tìm Đổng Vĩnh.
[ Mn có thể tìm xem phim "Thất Tiên nữ" chiếu năm 2004 ]
Ninh Ninh đặt nửa con ngỗng vào lò luyện đan , dùng linh khí điều khiển ngọn lửa. Trong khi chờ thịt chín, nàng không khỏi cảm thấy hài hước mà nghĩ :
Nàng là người thứ bảy lấy được thịt ngỗng từ trong bếp, theo thứ tự mà nói, nàng chính là "Nếm ngỗng số 7". Oa, cảm giác này thật sự rất thoải mái.
Gọi Thường Nga tiên tử cũng không tồi. Nhưng điều duy nhất nàng không nghĩ ra là.… lời nói của nữ tu kia rốt cuộc có ý gì? Nàng chưa kịp tìm ra đáp án của vấn đề này. Trước khi đáp án xuất hiện, một tiếng nổ vang lên, chói tai - nhức óc, dường như lập tức phá vỡ không gian tĩnh lặng.
Câu văn của bạn có thể chỉnh sửa như sau để mượt mà và dễ hiểu hơn:
Hơi nóng hừng hực ập vào trước mặt, cũng may Ninh Ninh vẫn còn bản năng phòng vệ trong cơ thể, lập tức bấm quyết bảo vệ trước mặt. Mặc dù bị sóng nhiệt đẩy lùi vài bước, nhưng nàng cũng không bị thương quá nặng.”
Bụi bặm và tro tàn lơ lửng trong không khí, khiến tầm nhìn trở nên mơ hồ. Xuyên qua lớp khói bụi, nàng miễn cưỡng nhận ra hình dáng căn phòng trước mặt.
Cái bàn bị nổ bay mất hai chân, nghiêng ngả một cách bất lực sang một bên; bức tường trắng mịn giờ đây như vừa được đưa đi "tắm nắng" ở Châu Phi, đen thui một mảng lớn; còn về phần chiếc lò luyện đan nàng dùng để nướng ngỗng ——
Lò luyện đan không chịu nổi sự sỉ nhục, tự nguyện hi sinh bản thân vì nhiệm vụ, vì để bảo vệ sự tôn nghiêm của mình, nó đã rất vinh quang mà nổ tan tành.
Còn không phải là bảo nướng ngỗng thôi sao, đến nông nỗi này sao? Trong bụng cồn cào vì đói, đâm thọc thần kinh , Ninh Ninh không còn nghĩ nhiều nữa, cô ngừng thở và tiến lên vài bước.
Lò luyện đan đã trở thành một mớ hỗn độn, khói nhẹ và khí đen lượn lờ khắp nơi, còn con ngỗng nướng thì lặng lẽ nằm trên mặt đất.
Vẻ ngoài đen đúa, giống như những đóa hoa tươi nở rộ ở Ethiopia*, Ninh Ninh không khỏi tự cười, tự xưng mình là Bao Chửng đời thứ hai.
Nàng cuối cùng cũng hiểu.
Nàng không thể trở thành Thường Nga tiên tử, chỉ có biến thành một tiên tử không có ngỗng mà thôi.
Cảnh tượng chướng khí mù mịt này vẫn chưa tiêu tán, khi Ninh Ninh định cầm con ngỗng giống như hoa tươi Ethiopia* trong tay, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng đập cửa nhẹ nhàng, chậm rãi: “Tiểu sư tỷ?”
[> "Hoa tươi Ethiopia" là một loại hoa có màu sắc nổi bật, đôi khi có màu sắc rất đậm hoặc tối, khiến tác giả so sánh với màu sắc của con ngỗng trong tình huống này.]
[ Đinh, có nhiệm vụ đến ]
[ Ngoài cửa chính là đệ tử thân truyền của Thiên Tiện Tử mới thu nhận, tiểu sư đệ Lâm Tầm. Là sư tỷ, ngươi luôn đố kỵ với hắn đã cướp đi sự sủng ái của sư tôn , vì vậy tức giận muốn trả thù.]
[ Xin vui lòng mở cửa, dựa theo đúng cốt truyện ban đầu để tiến hành câu dẫn hắn.]
Ninh Ninh : ???
Hiện tại, bộ dạng nàng với mái tóc rối bời tán loạn, khuôn mặt đầy bụi đất, còn muốn câu dẫn ai? Cảm giác như đang đóng phim kinh dị, chẳng kém nữ quỷ bao nhiêu.
Hệ thống thông báo vang quanh quẩn bên tai, nàng nhớ rõ nhân vật Lâm Tầm này."
Tiểu hoàng tử Đông Hải Long Cung, là thiên tài kiếm đạo được vạn người ngưỡng mộ. Bởi vì từ nhỏ lớn lên trong cung điện, rất ít khi tiếp xúc với người ngoài, nên dần dần hình thành tính cách nhút nhát, hướng nội. Mỗi khi chạm vào nữ nhân, hắn đều mặt đỏ tía tai.
Tóm lại là chứng sợ giao tiếp xã hội
Sau khi hắn bái nhập môn hạ Thiên Tiện Tử, đã cướp đi thân phận đồ đệ nhỏ nhất của nguyên chủ, thêm vào đó là tài năng kiếm đạo xuất chúng, tu hành tiến bộ nhanh chóng, khiến nàng cảm thấy ghen tị.
Lâm Tầm vốn sinh ra tôn quý, nguyên chủ tự nhiên không dám trực tiếp khi dễ hắn, mà chọn một cách tiếp cận mờ ám khác — đó là Mỹ nhân kế.
Nàng vốn định lừa gạt Lâm Tầm để giành được sự tín nhiệm của hắn, rồi từ từ lợi dụng hắn, biến hắn thành công cụ phục vụ cho mình. Nhưng không ngờ rằng, vị tiểu công tử này lại có nỗi sợ hãi với nữ nhân từ khi sinh ra, càng tiếp cận hắn, hắn càng kháng cự.
Tối nay, chính là lần đầu tiên họ gặp nhau.
Ninh Ninh hồi lại tinh thần, rồi thấp giọng đáp: “Mời vào.”
Vì vậy, khi Lâm Tầm đẩy cửa bước vào, hắn nhìn thấy khung cảnh hiện tại——
Toàn bộ căn phòng giống như bị cướp bóc rồi phóng hỏa thiêu rụi, để đề phòng vạn nhất, còn tỉ mỉ để lại một vụ nổ mạnh kinh thiên động địa. Sương khói mờ mịt, Tiểu sư tỷ của hắn trên mũi dính đầy tro đen nhạt, trong tay cầm một vật thể đen sì không rõ hình dáng, phát ra ánh sáng quái dị.
Lâm Tầm thật sự bị hoảng sợ, vội vã hỏi: “Tiểu sư tỷ, tỷ không sao chứ?”
“Không sao.” Ninh Ninh nở một nụ cười an ủi, phất phất tay , giơ lên vật thể đen thui không rõ kia , "Ta đang nướng ngỗng.”
Lâm Tầm ngây người một lúc, sắc mặt phức tạp, cẩn thận nhìn chằm chằm vào vật thể kỳ lạ kia.
“Chuyện kỳ quái này... Chắc chắn nếu cầm thứ này đi đấu, ngay cả cương thi cũng sẽ tưởng là chân lừa đen*.”
[ Ý tác giả là đến cương thi cũng không nhận ra cái đó là gì. Còn “chân lừa đen” thì chắc mấy người hay đọc truyện linh dị - cương thi gì đó thì hiểu. — Chứ tui tra ra thì “Chân” ở đây có thể mang nghĩa là “thật sự” hoặc “đích thực” hay “chân thật”, kết hợp với “lừa đen” – những thủ đoạn lừa đảo tinh vi. Có thể ám chỉ việc sử dụng một phương pháp hoặc công cụ lừa dối. Tóm lại, "chân lừa đen" ám chỉ một kiểu lừa dối tinh vi hoặc rõ ràng đến mức khiến người khác không nghi ngờ, hoặc có thể là trò lừa bịp “chân thật” mà không dễ bị phát hiện.]
Nhưng điều đáng chú ý nhất không phải cái này.
Thiếu niên tuấn tú, chi lan ngọc thụ*, khẽ nhíu mày, ánh mắt dừng lại trên đống đổ nát của lò luyện đỉnh vỡ vụn. Giọng nói của cậu ta không tự chủ trở nên khàn khàn: “ Tiểu sư tỷ, đây là lò luyện đan của tỷ sao?”
[ “Chi lan ngọc thụ” (枝兰玉树) là một cụm từ trong văn học, thường được sử dụng để miêu tả một người hoặc một vật có phẩm chất, tài năng hoặc vẻ đẹp xuất chúng, giống như một cây lan quý giá hoặc một cây ngọc thụ đẹp đẽ. Đây là một hình ảnh ẩn dụ để thể hiện sự thanh cao, tinh khiết và quý giá.]
“ Đúng” Ninh Ninh không hiểu sao hắn lại phản ứng kịch liệt như vậy, nàng giơ tay sờ sờ chóp mũi, hỏi: “ Đệ biết chỗ nào có thể mua một cái mới không?”
Không khí trở nên trầm mặc quỷ dị một hồi lâu.
Giọng nói trong trẻo của tiểu sư đệ lần nữa vang lên, giống như tiếng chuông tang báo tử từ địa ngục : “Chính là…… Tiểu sư tỷ, tỷ không phải còn thiếu rất nhiều nợ bên ngoài sao?”
Ninh Ninh : Cảm giác như trời đất sụp đổ.
Nhìn thấy vẻ mặt nàng hiện lên biểu cảm không thể tin được , Lâm Tầm khẽ cúi đầu né tránh ánh mắt của Ninh Ninh, rồi tiếp tục nhỏ giọng nói : “Sư tôn đã nói với ta, tỷ vì luyện Tinh Ngân mà thiếu nợ không ít. Hiện tại vẫn chưa trả hết. Cái lò luyện đan này trị giá 1 vạn linh thạch, tổn hại tiểu viện phải bồi thường thêm 5000 linh thạch, còn cái bàn gỗ đàn hương của tỷ, thì ——”
“Từ từ!”
Ninh Ninh trong lúc nhất thời khó có thể tiếp thu lượng thông tin dồn dập như vậy, lẩm bẩm: “Những thứ đồ vật này chẳng phải là sản xuất hàng loạt – giá rẻ của môn phái sao?”
Lâm Tầm có chút sợ nàng, nắm chặt cổ tay áo: “Là tiểu sư tỷ nói thích gỗ đàn hương, lò luyện đan cũng muốn dùng cái tốt nhất.”
“Thế..thế…thế….nhà ta đâu? Nhà ta không phải giàu nứt đố đổ vách sao?”
“Sư tôn cấm đệ tử tiêu xài gia sản hoang phí.”
Ninh Ninh kinh ngạc, cố nén cảm giác muốn hộc máu, cuối cùng hỏi hắn: “Việc rèn luyện chẳng lẽ không nên để sư môn chi trả sao?”
“Tiểu sư tỷ , tỷ tỉnh táo một chút.”
Lâm Tầm có chút nóng nảy: “Chúng ta là kiếm tu , không có tiền!”
Một câu thức tỉnh người trong mộng.
Ninh Ninh hoàn toàn hiểu ra.
Đúng thế.
Nàng là kiếm tu.
Trong mắt mọi người , kiếm tu là một hình ảnh như thế nào? Thanh cao, lạnh nhạt, sát phạt quyết đoán , một kiếm chém đứt mọi thứ.
Thực tế, kiếm tu lại là kiểu người như thế nào? — Thẳng nam, cứng nhắc, hiếu chiến, nóng nảy, cu·ồng b·ạo lực.
Quan trọng nhất chính là, bọn họ nghèo!!
Trong tông môn , kiếm tu luôn cầm trong tay thanh kiếm tốt nhất, phong cách nhất , sử dụng chiêu thức sắc bén nhất, nhưng y phục từ trước đến nay của họ lại luôn rất giản dị và tiện nghi nhất.
Nguyên nhân là bởi vì tất cả tiền bạc đều bị tiêu vào "nương tử" của họ.
Không nói đến chi phí cao ngất ngưởng của hộp kiếm và các phụ kiện đi kèm với nó ,chỉ riêng việc bảo dưỡng bội kiếm cũng đủ để làm cả đám người không có quỹ đen.
Đối với kiếm tu mà nói, đầu có thể rơi – m·áu có thể chảy , nhưng nếu muốn để kiếm của mình phải chịu khổ, thì đó là điều tuyệt đối không bao giờ xảy ra.
Để tiết kiệm tiền bảo dưỡng kiếm, việc tích cốc không ăn – không uống đã trở thành điều phổ biến, cái gì mà tự học nghề may vá , hay bán nghệ đầu đường, đều như nhau cứ thấy mãi cũng quen mắt.
Để lại ấn tượng sâu sắc với Ninh Ninh chính là một vị sư huynh họ Hạ trong nguyên tác.
Nghe đồn, vì dành dụm tiền, hắn từng đến hoa lâu để cạnh tranh vị trí hoa khôi đầu bảng. Khi bị phát hiện là một kiếm tu, hắn còn dõng dạc nói dối rằng mình là đệ tử của Vạn Kiếm Tông, cuối cùng bị Vạn Kiếm Tông vạch trần tại trận.
—— Vạn Kiếm Tông là tông môn đứng thứ nhì trong giới kiếm đạo, Cùng Huyền Hư Tông có mối quan hệ tương tự như Thanh Hoa và Bắc Đại, luôn cạnh tranh g·ay gắt và xem nhau như đối thủ một mất một còn.
Cuối cùng, nàng đã hiểu được hàm ý trong lời nói của nữ tu ở nhà ăn.
Đồng thời, nàng cũng nhận ra rằng từ nay về sau, hai người họ sẽ thường xuyên gặp nhau.
Để nàng thử nhìn lại xem, rốt cuộc là ai suốt ngày không đủ cơm ăn? À, hóa ra chính là nàng!
Này quả nhiên là bộ phim kinh dị quăng ngã!
Trong không khí trầm mặc giữa hai người, một đoạn văn bản bỗng hiện lên trong đầu Ninh Ninh. Đó chính là hệ thống đang hỗ trợ nàng, nhằm giúp nàng thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, đồng thời trích ra một phần nội dung cốt truyện từ nguyên tác.
Chỉ thấy trên tiêu đề xuất hiện vài chữ to chà bá lửa : Ninh Ninh đêm khuya dụ dỗ Lâm Tầm.
[ Ánh trăng dần lặn về phía Tây, ánh sáng trước cửa mờ nhạt như bị một lớp sương che phủ.
Ninh Ninh nở nụ cười kiều mị, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua vạt áo của Lâm Tầm, khiến thiếu niên lập tức cứng đờ sống lưng, đôi tai bất giác ửng hồng.
Ánh trăng khẽ chiếu lên khuôn mặt thiếu nữ, làm nổi bật đôi môi anh đào mềm mại, ẩm ướt. Nàng khẽ hé môi, hơi thở nhẹ nhàng phảng phất tựa hương lan: “Tối nay ánh trăng thật đẹp, sư tỷ tâm trạng rất vui. Hay là chúng ta cùng ra ngoài ngắm trăng, được không?” ]
Ngắm trăng.
Về sau mỗi ngày nàng chỉ toàn ăn ngỗng , còn ngắm trăng , không rảnh.
Ánh trăng lặn về phía tây, trước cửa như giọt nước chưa kịp tan, lờ mờ.
Ninh Ninh khẽ cười, nhẹ nhàng vung tay, đầu ngón tay lướt qua thân kiếm Tinh Ngân, sống lưng của nương tử nàng lúc nào cũng thẳng tắp.
Bàn tay sờ kiếm, hơi run nhẹ.
khí đen tràn ngập trong gian phòng, nàng nhẹ nhàng mở miệng, đầu ngón tay còn lưu lại mùi ngỗng nướng: “ nương tử ta không có tiền mua quần áo mới cho ngươi , hãy tha thứ cho ta người mẹ vô dụng này.”
Lâm Tầm nhìn cảnh tượng trước mắt, chỉ cảm thấy nổi da gà.
Hắn không hiểu vì sao tiểu sư tỷ lại hỏi những câu như vậy, trong lòng nàng rõ ràng đã biết hết câu trả lời. Hắn cũng không hiểu tại sao Ninh Ninh lại gọi Tinh Ngân là nương tử, rồi tự xưng là mẹ với nó.
Hắn chỉ biết , tiểu sư tỷ hình như không được bình thường.
Xưa có Phạm Tiến trúng cử*, nay có Ninh Ninh làm nổ lò luyện đan.
[ Phạm Tiến trúng cử là câu chuyện châm biếm trong tác phẩm "Lều chõng" của Ngô Thừa Ân, kể về Phạm Tiến, một người nghèo khó, cố gắng thi cử suốt đời. Khi anh đỗ đạt trong kỳ thi quan trọng, anh vui mừng quá mức, ngất xỉu rồi khi tỉnh lại hành động ngớ ngẩn. Câu chuyện phản ánh sự châm biếm về chế độ và sự khắc nghiệt của kỳ thi cử công danh trong xã hội phong kiến Trung Quốc, sự kinh ngạc, không thể tin được, hài hước.
Trong ngữ cảnh này , có thể đang ám chỉ một tình huống tương tự, nơi một sự kiện bất ngờ (như Ninh Ninh làm nổ lò luyện đan) xảy ra, tạo ra sự kinh ngạc hay hài hước, giống như việc Phạm Tiến trúng cử. ]
Thẳng đến rất lâu sau này, Lâm Tầm vẫn không thể quên được đêm đó bị nỗi sợ hãi chi phối tâm trí hắn.
Tiểu sư tỷ từ từ tiến lại gần hắn, một tay đặt lên vai hắn.
Giọng nói của nàng như đi·ên cuồ·ng, không rõ là cười hay là khóc nức nở, âm thanh mơ hồ như một nữ qu·ỷ trong núi rừng. Cặp mắt hạnh hơi phiếm hồng của nàng tạo nên một sự kết hợp hoàn hảo :
“Ánh trăng đêm nay rất đẹp, sư tỷ tâm trạng rất tốt, chi bằng……”
“Chúng ta đi ra ngoài ngắm trăng, như thế nào , ha ha.”
Tiếng cười "Ha ha" cuối cùng kia vang lên đầy tinh túy , quả thực sinh động đến mức có thể minh họa cho khái niệm muợn cảnh giãi bày. Âm thanh đó, như mũi tên bắn lén, vút qua không khí và 'oạch' một tiếng, cắm vào tai hắn."
Lâm Tầm xém bị hù ch·ết.
Hắn tưởng rằng Hạ sư huynh bán mình để nuôi kiếm đã là chuyện “ có một không hai ” trong Kiếm Tông, không ngờ Ninh Ninh sư tỷ lại còn “bệnh nặng ” hơn huynh ấy nhiều.
Tiểu hoàng tử Long Cung tái mặt, lùi lại một bước, toàn thân run rẩy không ngừng.
Cứu….cứu….cứu mạng a! Ninh Ninh tiểu sư tỷ, tỷ ấy——
Nghèo đến phát đi·ên rồi!
Chỗ bị chạm vào dường như nóng bừng lên, khiến Lâm Tầm cảm thấy toàn thân khó chịu. Theo bản năng , muốn tránh khỏi bàn tay của nàng.
Nhưng…. nhưng mà.
Tiểu sư tỷ thật sự quá đáng thương.
Nàng đã nghèo đến mức không còn được bình thường, nếu mình cự tuyệt lời mời, tỷ ấy chắc chắn sẽ càng thêm đau lòng.
Vì vậy, tiểu bạch long gắng gượng chịu đựng sự khó chịu, giọng nói trầm thấp, mơ hồ, khó mà che giấu được sự run rẩy: “Tiểu sư tỷ, đừng buồn... ta... ta sẽ đi ngắm trăng với tỷ.”
_____________________________________________