Tên : SAU KHI KHÔNG NGỪNG TÌM ĐƯỜNG NGỦM TA BỖNG BIẾN THÀNH "BẠCH NGUYỆT QUANG"
Tác giả: Kỷ Anh
Edit : Thử Thử ( Lần đầu edit có gì góp ý nhẹ lời )
Bản edit không hoàn toàn chính xác - chỉ đúng 70-80% so với bản gốc
——
Chương 1
Núi xa chưa bị hoàng hôn che phủ, trăng lạnh như sương đã treo lơ lửng trên đầu cành. Chạn vạng tối , mây đen bao phủ cuốn theo sắc đỏ của hoàng hôn , như một vết mực loang lỗ, nhuộm đen cả tờ giấy Tuyên Thành.
Mặt trời lặn, ánh sáng đỏ như máu trải rộng trên bầu trời ,nhuộm cả mảnh tường trắng dưới mái hiên, cùng với khuôn mặt nghiêng xinh đẹp của thiếu nữ đứng bên tường.
Trước căn phòng nhỏ, Ninh Ninh đứng do dự một lúc, sau một hồi chần chừ, cô nhẹ nhàng cất lời: “Vậy ta... vào nhé!”
Không có ai trả lời.
Kể cả hệ thống trong đầu nàng, sau khi giao nhiệm vụ xong thì im lặng, giả vờ chết biến mất.
Được rồi.
Ninh Ninh run rẩy trong gió đêm lạnh, vội chỉnh lại vạt áo , sau đó vươn tay ra, lòng bàn tay nhẹ nhàng ấn vào cánh cửa màu nâu đang khép hờ.
Sở dĩ hôm nay lại lưu lạc tới bước đường này, đối với cô mà nói hoàn toàn nằm ngoài ý muốn.
Việc xuyên vào tiểu thuyết mà cô từng đọc qua, bất kể thế nào cũng không thể gọi là "nằm trong ý muốn” được.
Quyển sách này tên là "Kiếm Phá Thiên Không", bốn chữ giản dị nhưng tự nhiên này, khiến người ta vừa đọc liền cảm nhận thế nào là khí chất sảng văn thuần khiết không hề phô trương , hơn nữa còn sảng kiểu dữ dội, sảng kiểu lố lăng ô dề luôn.
Cách hành văn và cốt truyện của nó hoàn toàn phù hợp với tiêu đề này, nếu phải đặt cho quyển sách này một tiêu đề phụ giống như từ "Hồi" trong ‘'Hồi hương đậu'’ đại khái có bốn quan điểm lớn
Thứ nhất : 《 Kiếm tiên chuyển thế sẽ mơ thấy bản mạng kiếm của mình sao 》
Nam chủ Bùi Tịch là thượng cổ kiếm đạo chuyển thế, tiên kiếm nhập thể, thực lực phi phàm.
Dù không còn ký ức về Kiếm Tôn, nhưng nhờ vào bàn tay vàng vô cùng trâu bò này một đường khai phá, Sau cùng hắn vẫn trở thành kiếm tôn đệ nhất đương thời, phi thăng thành tiên.
Thứ hai :《 Ngàn năm đơn độc 》
Như mọi người cũng biết, để thể hiện sự nghịch tập - vả mặt và khó khăn của nhân vật chính, các tác giả thường miêu tả giai đoạn đầu của câu chuyện rất bi thảm, đầy thử thách và gian nan ,cái gì mà xuất thân nghèo khó, mất hết tu vi, hay bị trở thành thế thân, v.v.. quyển sách này cũng không ngoại lệ.
Bùi Tịch là con của một ma tu và một phàm nhân, người cha ấy giống như kẻ gieo hạt giống trong nhân gian, chỉ xuất hiện một lần vào đêm xuân rồi chẳng bao giờ quay lại, đến tận đại kết cục cũng không thấy bóng dáng lần nào.”
Sau khi sinh ra đứa con mà người ta gọi là "loại hạ tiện", mẹ của Bùi Tịch tự nhiên không thể chấp nhận đứa trẻ này, vì nó làm hỏng thanh danh của mình. Vì vậy bà thường xuyên coi hắn như đồ chơi của đám ma tu , dùng các loại trách phạt , hành hạ cùng ng·ược đ·ãi.
Loại tuổi thơ ám ảnh - bất hạnh như vậy đã hình thành tính cách lạnh nhạt, hung ác, nham hiểm, liều lĩnh của nam chủ, mặc dù sau khi rời khỏi mẫu thân gia nhập kiếm tông , cũng độc lai độc vãng như trước, không có lấy một người bằng hữu.
Thứ ba : 《 Hậu cung các nàng muốn thổ lộ với ta : Chiến trường của thiên tài không có luyến ái não tàn 》
Bùi Tịch là một con sói đơn độc, nhưng điều đó không ngăn cản việc 99% nữ nhân trong tiểu thuyết nảy sinh tình cảm với hắn.
Nghe nói nam chủ có mỹ mạo anh tuấn xuất chúng. Cho dù là Kiếm Tông Đại Sư Tỷ thanh lãnh xuất trần hay là Yêu Nữ Ma Tộc quyến rũ mị hoặc. Thấy hắn, ai nấy đều không kìm được mà “mặt ửng đỏ - tim đập loạn nhịp”.
Ninh Ninh cũng không biết liệu nguyên nhân là do hắn như một cái điều hòa công nghiệp hay là mấy cô kia đều mắc bệnh tim cấp tính nữa.
Nàng chỉ có thể khẳng định một điều, đó là Bùi Tịch đã tự tay nghiền nát tất cả những vận hoa đào của mình. Ở đại kết cục , hắn khước từ tất cả duyên trần một mình phi thăng, hắn để lại một câu : “Ta rất tôn quý, các ngươi không xứng” rồi bay lên trời.
Thứ tư :《 Công Cụ Hình Người Hiến Thân XXX 》
Đây là một đề tài bi thương không có điểm dừng.
Ninh Ninh chỉ muốn đưa tay gạt đi mấy giọt nước mắt nước mũi tèm nhem đang chảy trên mặt mình mà thôi.Nói nhiều như vậy, cuối cùng cũng nói đến thân thế oanh liệt của cô.
Trong kịch bản của sảng văn, kiểu gì cũng có vô số nhân vật công cụ hình người, và những người hậu thuẫn khác. Một số người đưa cơ duyên binh khí cho vai chính, số khác chỉ điểm giúp hắn đột phá trong kiếm pháp, còn Ninh Ninh thì thuộc về loại nhân vật thứ ba.
Nữ phụ độc ác , ngang ngược không ngừng làm chuyện xấu
Nguyên chủ cũng tên Ninh Ninh, là đệ tử thân truyền của trưởng môn Thiên Tiện Tử , bởi vì được sinh trong nhà quyền quý, từ nhỏ lớn lên trong bảo bọc và nuông chiều , vì vậy dần dần tạo thành thói xấu " Bà đây là nhất".
Trong thời kỳ hoàng triều đang hưng thịnh, võ học, lý luận, nho giáo và thuật tu tiên đều nở rộ, so tài khắp chốn. Ninh Ninh gia nhập Huyền Hư Tông - một tông môn đứng đầu về kiếm đạo.
Nàng có thiên phú nổi bật, trong hôm đại hội thu nhận đệ tử bị Thiên Tiện Tử liếc mắt một cái nhìn trúng, nhận làm đệ tử thân truyền .Vị sư tôn này thực lực cao thâm lại độc lai độc vãng, tính cả Ninh Ninh luôn thì số đệ tử thân truyền của sư tôn chỉ vỏn vẹn có bốn người.
Nguyên chủ một đường thuận buồm xuôi gió, được sư môn hết lòng sủng ái, nhưng không ngờ rằng hôm nay đột nhiên lại xảy ra biến cố.
Vào mỗi dịp hội xuân hàng năm, Huyền Hư Tông sẽ tổ chức một đại bỉ , cũng là dịp để các đệ tử trong tông tỷ thí , so tài với nhau. Nguyên chủ tính tình cao ngạo - tự phụ, hoàn toàn không để ai vào mắt, nhưng không ngờ được sắp xếp thi đấu với Bùi Tịch.
Bùi Tịch huyết mạch không thuần , kiếm ý bị ma khí áp chế hơn phân nửa. Vì vậy năm đó vào núi thí nghiệm biểu hiện của Bùi Tịch chỉ ở mức trung bình, không có gì nổi bật nên bị phân làm đệ tử ngoại môn.
Nhưng nam chủ dù sao cũng là nam chủ, lúc khó khăn chỉ là bước đệm để vả mặt nghịch tập, thông qua việc không ngừng tu luyện, Bùi Tịch dần dần học được cách thu liễm ma khí, bộc lộ ra kiếm ý vô cùng sắc bén . Bí mật này không ai hay biết, chỉ có bản thân hắn mới cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể , chờ đợi thời cơ giả heo ăn thịt hổ.
Nguyên chủ chính là đối tượng bị xử lý đầu tiên .
Quá thảm, thật sự quá thảm.
Nếu nàng dùng toàn lực đánh một trận , lẽ ra sẽ không thua.
Nhưng cô nương ấy chỉ coi thường hắn là một đệ tử ngoại môn bình thường, chỉ dùng năm phần sức lực, đến khi phát hiện đối thủ thực lực không tầm thường, đã rơi vào kết cục bại trận không thể ngờ.
Thua trong tay hắn, tiểu cô nương trực tiếp ngã gục.
Chính là vào lúc này Ninh Ninh xuyên qua.
Dựa theo cốt truyện, cô phải theo đúng con đường của nữ phụ độc ác, không chỉ liên tục tìm cách gây khó khăn cho nam chính, mà còn phải lăn lộn - bày trò, làm đủ mọi cách để bám lấy các nhân vật khác, mãi cho đến khi đi đến đại kết cục.
Bước đầu tiên tìm đường ngủm chính là sau khi kết thúc tỷ thí, cô tiến thẳng đến chỗ ở của Bùi Tịch, đối mặt và nhục mạ hắn.
Hệ thống dẫn cô đến nơi này và nói: “Ngươi thử nghĩ xem, đây cũng giống như ngươi là học sinh giỏi đứng thứ ba trong lớp, nhưng cuối kỳ, bài kiểm tra lại bị một người đứng thứ ba từ dưới lên vượt mặt ngươi có tức giận không, có muốn trả thù không?”
Ninh Ninh chưa từng nghĩ tới.
Vì hàng năm cô luôn đứng nhất trong lớp.
Hơn nữa, từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng nói lời thô tục nào, huống chi là ức hiếp người khác
“ Ngươi không cần phải quá tự trách đâu.”
"Hệ thống an ủi nàng: “Vai ác cũng là một điều không thể thiếu của cốt truyện mà, chẳng phải sao? Ngươi thử nghĩ mà xem, nếu ngươi không bắt nạt nam chủ, hắn làm sao có động lực vượt qua ngươi để tu luyện? Không liều mạng tu luyện thì tu vi của hắn làm sao có thể nhanh chóng thăng cấp được? Với tính cách của hắn, nếu tu vi không tăng lên, làm sao có thể sống sót trong Tu chân giới được chứ, không biết khi nào thì sẽ ngủm thẳng cẳng."
Cuối cùng hệ thống còn nhấn mạnh thêm một câu “ Hắn là Thiên chi kiêu tử ! Toàn văn nam chủ ! Nếu cô không chịu bắt nạt hắn, thì hắn sẽ ngủm củ tỏi mất, cô nhẫn tâm đến vậy sao!"
Quả thật là ngụy biện, tà đạo
Nhưng mà Ninh Ninh thực không có tiền đồ mà bị nó thuyết phục, nàng cảm thấy chính mình lập trường không kiên định, Tiểu rác rưởi.
Rốt cuộc dựa theo cốt truyện, hành vi tìm đường ngủm của nguyên chủ không chỉ không gây tổn hại gì cho nam chủ, mà còn vô tình giúp hắn có được những cơ duyên và bảo vật ngẫu nhiên.
Ngược lại là nàng ta tự gánh hậu quả xấu, mỗi lần đều chật vật, không thể nào thoát ra được
Vì vậy khi đọc nguyên tác, chỉ cần nữ phụ bắt đầu giở trò.… Ninh Ninh sẽ tự động nghĩ thầm: "Hay lắm, lại là cơ hội để nam chủ vả mặt cô ta rồi!"
Thấy nàng thái độ có phần mềm mỏng, hệ thống tiếp tục nói: “Quan trọng nhất chính là, chờ nhiệm vụ kết thúc, ta sẽ giúp ngươi giả ch·ết thoát thân, ở thế giới này bắt đầu cuộc sống mới vui vẻ —— đời trước đoản mệnh như vậy , ngươi thực sự cam lòng sao?”
Những lời này vừa thốt ra, Ninh Ninh liền cứng họng không thể phản bác.
Trong thế giới của cô, là vì cô mất bệnh nặng mà ngủm.
Năm cô 17 tuổi, bị ung th·ư dạ dày thời kì cuối, cả người đau nhức mà nằm liệt ở trên giường, Không thể cử động, nói cũng không thể nói lên lời, ngay cả hơi thở cũng trở nên nặng nề khó khăn.
Hệ thống nói không sai, nàng là thật sự không nghĩ tới mình sẽ ngủm sớm như vậy .
Ninh Ninh không phải kiểu người hay làm ra vẻ, lập tức gật đầu đồng ý: “ Ông chủ thật tốt, cảm ơn ông chủ, ta sẽ cố gắng làm nhiệm vụ!”
Thế nên, cuối cùng nàng vẫn quyết định đến chỗ ở của nam chủ Bùi Tịch.
Khác với các đệ tử thân truyền có nơi ở riêng, những ngoại đệ tử môn thường phải ở chung một phòng ba người.Việc này dẫn đến Bùi Tịch thường xuyên bị các bạn cùng phòng bắt nạt trong khoảng thời gian dài.
Hắn xuất thân gia cảnh bần hàn , từ nhỏ lớn lên trong một thôn nhỏ, kiến thức hạn hẹp, lại không được ai coi trọng. Huống chi trong cơ thể Bùi Tịch mang ma khí, là hậu duệ của ma tu, mà trong Tu Tiên giới ma tu luôn phải chịu sự bài xích về huyết mạch.
Bọn họ luôn chế giễu Bùi Tịch là "tạp chủng" không sạch sẽ, thường xuyên động tay động chân với hắn. Đến mức, trong kỳ thi hôm nay Bùi Tịch đã không ngần ngại thể hiện hết năng lực của mình.
Lúc này tông môn mở tiệc tối, đa số mọi người người đều không ở trong phòng, Ninh Ninh đứng ở ngoài cửa, loáng thoáng nghe thấy âm thanh từ bên trong truyền ra.
“Mau nói, ngươi rốt cuộc dùng thủ đoạn bỉ ổi gì? Chỉ là phế vật, sao có thể trong một đêm đột phá nhanh như vậy?”
“Chúng ta lục soát y phục của hắn, xem hắn có cất giữ vật cấm nào không?”
“Tiểu tử thúi dám đánh ta? Xem ta có đá·nh ch·ết ngươi không!”
Sau đó âm thanh dần nhỏ đi, nàng chỉ có thể mơ hồ nghe được tiếng đá·nh nhau.
Thấy trong phòng không còn động tĩnh, Ninh Ninh lo lắng nam chủ bị đá·nh đến ngủm, không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức dùng lực đẩy nhẹ cửa gỗ ra.
Tiếng lạch cạch vang lên, ngoài cửa ánh dương chiếu vào. Dưới ánh nến mờ ảo và tia sáng yếu ớt từ hoàng hôn, nàng thấy rõ cảnh tượng trong phòng
Tổng cộng có 3 người
Đệ tử áo trắng đứng lưng về phía nàng, vẻ mặt tái mét, cả người run rẩy không ngừng. Khi quay lại, ánh mắt hắn vô cùng hoảng sợ giống như đang đối diện với một con thú hung dữ , sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.
Thiếu niên áo đen tóc đen đứng cầm kiếm, mũi kiếm sắc bén nhắm thẳng vào yết hầu của người đối diện. Khi đẩy cửa bước vào, Ninh Ninh vừa vặn nghe thấy một câu vẫn chưa nói xong, lạnh lùng đến rợn người: “…… Ta không ngại gi·ết ngươi.”
Nói xong hắn khẽ nhếch môi quay đầu lại, đôi mắt đen nhánh tràn ngập lệ khí, sát ý khó kiềm nén.
Người bị trường kiếm chĩa vào ngồi co ro ở góc tường, vừa mới bị đánh xong, gò má bầm tím, quần áo và tóc tai rối bù.
Hắn có vẻ như vô cùng đau đớn, từ cổ họng phát ra vài tiếng thở hổn hển khàn khàn, âm cuối run rẩy không ngừng.
Phòng đệ tử ngoại môn tổng cộng có 3 người ở, vậy hai người kia chắc hẳn là hai người kết bè sỉ nhục Bùi Tịch rồi
Nàng nhận ra trong số đó , có một người tên là Nhiếp Chấp thích mặc bạch y. Như vậy tên cầm kiếm kia chắc là “bia đỡ đạn” - Thẩm Ngạn Kiều, còn gã thảm không nỡ nhìn đang nằm trong góc phòng kia...
Không ngờ nam chủ cũng có lúc chật vật thảm hại như thế?
Cho nên
Ninh Ninh nghĩ, là một nữ phụ ác độc đủ tiêu chuẩn, hiện tại nàng nên nói gì đây?.
“Cho ta nhập hội với các ngươi để dễ dàng gây sự hơn !”
Buông nam chủ ra , để ta lên?
Nàng đã dần dần quen với thiết lập nhân vật của mình, vì vậy khi ba người kia đồng loạt quay lại nhìn, nàng không còn cảm thấy hoảng sợ, mà ngược lại tỏ ra bình tĩnh, nhướng mày cười: "Sao lại dừng? Tiếp tục đi.”
Vẻ mặt giống như đang nhìn một đống rác rưởi , ngữ khí cao cao tại thượng này...
Full điểm!
Ninh Ninh nhập môn cùng năm với bọn họ , hơn nữa lại là đệ tử thân truyền của Thiên Tiện Tử , lập tức bị Nhiếp Chấp nhận ra thân phận: "Ngươi là đồ đệ Thiên Tiện trưởng lão…”
Thật kỳ quái, sao nhìn hắn lại hoảng sợ như vậy, làm như sau lưng nàng có sói đói rượt theo vậy.
Chẳng lẽ là vì hành vi ức hiếp bị đồng môn phát hiện, nên hắn nhất thời không kiềm chế nổi sự sợ hãi?"
Nhưng sắc mặt tên Thẩm Ngạn Kiều kia vẫn bình tĩnh, hắn nhíu mày liếc nhìn, ánh mắt thoáng hiện vẻ tàn nhẫn: “Ngươi tới làm gì?”
Vừa lạnh lùng vừa tàn nhẫn , thoáng nhìn liền biết ngay là kẻ chủ mưu.
Thật ra người này có ngoại hình khá đẹp trai, đường nét sắc sảo với khuôn mặt tuấn tú, sống mũi cao, chỉ là trông có vẻ khá hung dữ.
Ninh Ninh nhìn thẳng hắn liếc mắt một cái, rồi chỉ về phía nam chủ đang nằm trên mặt đất: “Ta tới tìm hắn.”
Nhìn thấy đối phương đang kinh ngạc, nàng đã nhẹ nhàng đi đến bên cạnh nam chủ.
Còn đâu là gương mặt mỹ nam tuyệt sắc trong lời đồn, giờ đây đã bị đánh đến bầm dập, ba má cũng nhận không ra. Nàng thầm tiếc nuối, nghiêm túc nghĩ bụng:
Trong nguyên tác, Ninh Ninh thường nói chuyện ra sao nhỉ?
“Chà , bị đánh rất thảm nha.”
“Ngươi chắc hẳn là biết ta đến đây là vì lý do gì. Không nhìn lại xem mình là ai, chỉ là một đệ tử ngoại môn , mà lại dám đắc tội đến ta?”
“Ngươi cũng thuộc Huyền Hư Tông sao lại đả kích với đồng môn? Nếu không phải niệm tình chúng ta cùng là đồng môn, hôm nay ta đã gi·ết tên lòng lang dạ sói như ngươi.”
"Thành thật mà nói đi, rốt cuộc ngươi đã giở trò gì rồi"
Nguyên chủ không tin rằng mình có thể bị một đệ tử ngoại môn đánh bại, nên đương nhiên cho rằng là Bùi Tịch đã dùng mánh khóe, dựa vào gian lận mới có thể có thực lực ngang hàng với nàng trong trận đấu.
Ninh Ninh chỉ chọn vài lời nói đúng mực nhất để nói, còn những từ ngữ như "Phế Vật" – "Tạp Chủng" cùng những lời lẽ thô tục khác thì nàng đều bỏ qua, vì sợ bẩn miệng.
Nàng lấy khí thế nước chảy mây trôi một hơi nói xong lời thoại của mình, không quên thiết lập nhân vật, hừ lạnh một tiếng nhếc nhẹ cằm, liếc mắt về phía tên áo đen bên cạnh, Thẩm Ngạn Kiều : “Đến lượt ngươi.”
Mồm mép Ninh Ninh thực tế chỉ múa rìu qua mắt thợ thôi, nếu muốn nói đến ác độc thì phải phải gọi tên vị huynh đệ cực kỳ có khí chất của vai ác này.
Chắc là vì nàng diễn y như thật
Thiếu niên áo đen chưa kịp trả lời , nam chủ nằm ở trong góc tường liền phát ra một tiếng tê tâm liệt phế quỷ khóc thần sầu , nước mắt lập tức từ đôi mắt sưng vù rơi lã chã nói : “Là ta sai…… Đều là ta sai! Tha cho ta đi!”
Ninh Ninh : Cái gì cơ??
Từ từ
Nam chủ ! ngươi đang làm cái quái gì vậy???
Trong sách không phải viết ngươi “Cho dù bị luyện ngục chi hỏa nướng ba ngày ba đêm, cũng chưa từng xin tha một tiếng”!Sao bây giờ chỉ bị nàng mắng vài câu, ngươi lại khóc thành bộ dạng này?
Nàng đáng sợ như thế sao?
Ninh Ninh bị phản ứng của hắn làm cho ngớ ngẩn,lại nghe hắn tiếp tục sướt mướt nói: " Là ta giở trò, cầu xin ngươi đừng nói cho trưởng lão biết! Kiếm của Bùi Tịch là do ta trộm, hại hắn chỉ có thể dùng một thanh kiếm tàn đi tham gia cuộc thi tông môn...!Đều là ta sai, xin ngươi tha cho ta với!"
Kiếm của Bùi Tịch
Là do hắn trộm!
Thằng chả này không phải Bùi Tịch???
Ninh Ninh cuối cùng cũng hiểu được cái gì gọi là trong lòng có một vạn con thảo nê mã* lao nhanh qua ,kinh khủng đến mức suýt nữa không thở nổi."
[ từ "thảo nê mã" (草泥马) là cách chơi chữ đồng âm với một cụm từ nhạy cảm (骂) nhằm chửi tục, nhưng được ngụy trang để giảm mức độ thô tục. "Thảo nê mã" cũng đã trở thành một meme và thường được sử dụng một cách hài hước trong văn hóa mạng Trung Quốc
Cách viết tắt: Trong nhiều trường hợp, người dùng mạng sẽ viết "CNM" để đại diện cho "thảo nê mã," nhờ vào cách phát âm của chữ cái đầu giống với từ gốc.]
Nếu cha nội mới vừa bị đập kia không phải nam chủ, vậy thì……
Nàng miễn cưỡng duy trì nụ cười gượng gạo, nghiêng đầu qua, ánh mắt nhìn về thiếu niên áo đen đang cầm kiếm.
Các góc cạnh rõ ràng, bề ngoài sắc sảo , khuôn mặt điển trai trắng nõn lạnh lùng, dưới ánh hoàng hôn trông cực kỳ giống một viên ngọc trắng không tì vết bị sắc đỏ nhuộm dần , mang thêm chút âm lãnh và quái dị.
Thứ chú ý là đôi mắt phượng thanh tú, đồng tử đen nhánh, ánh mắt chứa đựng sự u ám, như vực sâu không đáy lạnh lẽo, mịt mù đen tối.
Phía dưới đuôi mắt bên phải là một thứ mà trong tiểu thuyết nhắc đến vô số lần , là thứ chỉ dành riêng cho nam chủ Bùi Tịch…
Là nốt ruồi son diễm lệ.
Ninh Ninh : Cơ - tim - tắc - nghẽn.
Trời muốn diệt nàng.
Nàng có lẽ, đại khái, khả năng nhận sai người.
Cái tên nằm la liệt dưới đất kia mới là phản diện Thẩm Ngạn Kiều.
Khó trách khi nàng đẩy cửa bước vào, lại thấy ánh mắt hoảng sợ của Nhiếp Chấp. Không phải vì họ sợ nàng, mà vì họ thấy Bùi Tịch đột nhiên cầm kiếm nhảy lên phản kháng, tựa như một Tu La đáng sợ
Cho nên cốt truyện hiện tại là thế nào rồi.
Nam chủ rốt cuộc không hề che giấu thực lực, lại còn phản kháng , muốn làm thịt luôn tên đồng môn có ý đồ khinh nhục mình ,Còn cực kỳ có khí chất ,chuẩn phong thái của phản diện , thanh kiếm lạnh lùng đặt ngay trên cổ người kia.
Mà nàng, nữ phụ độc ác được tác giả phong, khi nam chủ bị người ta sỉ nhục, liền lập tức ra tay. Dùng lời lạnh lùng giáo huấn tên tiểu tử thúi dám bắt nạt hắn.
Đây là chuyện mà nam chủ và nữ phụ độc ác có thể làm ra sao?
Thấy nàng thần sắc không ổn, Nhiếp Chấp đứng bên cạnh khiếp vía - kinh sợ.
Hắn và Thẩm Ngạn Kiều ghen tỵ với việc Bùi Tịch bộc lộ năng lực trong đại bỉ tông môn , cho rằng tiểu tử đó dùng thủ đoạn bỉ ổi. Vì vậy, họ đã chặn hắn lại trong phòng, định bắt nạt hắn như thường ngày.
Không ngờ hôm nay Bùi Tịch lại dám phản kháng , chỉ trong chớp mắt đã đánh Thẩm Ngạn Kiều ngã lăn ra đất
Càng không nghĩ tới, đệ tử thân truyền của Thiên Tiện Tử sẽ đột nhiên đẩy cửa mà vào.
Lâu nay nghe nói vị đại tiểu thư này tính cách quái đản - ương ngạnh , thế mà giờ lại chịu hạ mình đứng ra vì Bùi Tịch. Cái này gọi là gì? Chắc chắn là tình yêu rồi!
Nàng thiếu nữ si tình, thất bại trong kiếm đạo nhưng lại may mắn gặp tình duyên , đem lòng yêu sâu sắc chàng thiếu niên xa lạ đã đánh bại mình. Không chỉ một đường đuổi theo đến tận nơi chàng ở, nàng còn chẳng ngần ngại răn dạy những đồng môn từng khinh nhục chàng."
Sớm nghe đồn rằng những thiên chi kiêu nữ như nàng sẽ đem lòng yêu sâu sắc kẻ đã đánh bại mình, xem ra thoại bản quả nhiên viết không sai .
Sớm nghe đồn rằng những thiên chi kiêu nữ như nàng sẽ đem lòng yêu sâu sắc cha nội nào đó đã đánh bại mình, xem ra thoại bản quả nhiên viết không sai .
Nhiếp Chấp vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, trong đầu không ngừng tưởng tượng về câu chuyện tình yêu ngược luyến tàn tâm mà không húp được của Ninh Ninh với Bùi Tịch. Tuy nhiên, thân là nhân vật nữ chính trong câu chuyện ấy, Ninh Ninh lại hoàn toàn không hay biết gì.
Nàng chỉ cảm thấy, xong đời rồi.
Nàng đã cam kết với hệ thống rằng sẽ hoàn thành nhiệm vụ một cách tốt nhất, nhưng vừa bắt đầu liền đã sụp đổ ban chành , cốt truyện lệch hướng đến mức ngay cả má đẻ cũng nhận không ra.
Không thể nào.
Nàng đã hứa thì nhất định phải làm cho tới , dù là vai nữ phụ ác độc, cũng phải có lương tâm nghề nghiệp chứ!
“Ta không phải cố ý tới giúp ngươi.”
Nguyên chủ đã từng gặp Bùi Tịch, nên nàng không thể lấy cớ “Nhận nhầm người”. Ninh Ninh cắn răng nói ra những lời này, là vì cảm giác hối hận đan xen, khiến tai cũng hơi nóng lên.
Những lời nàng nói đều là sự thật, nhưng khi chúng truyền đến tai những người khác, lại thành chuyện khác.
Nhìn thấy thiếu nữ với vành tai đỏ ửng, Nhiếp Chấp không kìm được mà nổi da gà.
Nói cái liền đỏ mặt , lại vội vã muốn phủi sạch quan hệ với Bùi Tịch. Mới mở miệng, liền lộ rõ bản tính kiêu ngạo. Nếu không phải cố ý giúp hắn, sao lại cần phải nói ra những lời đó trước mặt Thẩm Ngạn Kiều?
Bùi Tịch mặt không biểu cảm, còn Nhiếp Chấp như đang ngẫm nghĩ cái gì đó.
Ninh Ninh cảm thấy không khí hiện tại có chút căng thẳng, đối diện với ánh mắt đen nhánh đầy lệ khí, nàng không phục mà bổ sung thêm: “Ngươi hãy nghe cho rõ, hôm nay ở đại bỉ, ngươi thắng ta chỉ vì ta chưa dùng hết một nửa sức lực. Đừng có mà đắc ý, sớm muộn gì ta cũng sẽ đánh thắng ngươi!”
Đây là lời nguyên chủ đã nói trong sách.
Nhưng vừa thốt ra, Nhiếp Chấp liền biểu hiện vẻ mặt "Thì ra là thế".
Hắn vốn tưởng rằng Ninh Ninh chỉ sau khi thua Bùi Tịch mới bắt đầu nhìn trúng hắn, nhưng từ những lời này mà xem, khả năng vị tiểu tổ tông này đã sớm có tình cảm với hắn từ lâu.
Vì để cho tên kia thắng được đại bỉ, nàng lại chỉ dùng 5 thành thực lực, 5 phần thôi! Vì tình yêu, thậm chí có thể vứt bỏ cả vinh quang của kiếm môn, không màng gì cả. Đây chính là lòng tự nguyện và chu đáo đến mức full điểm!
Quả nhiên không hổ là đệ tử thân truyền , ngay cả việc theo đuổi người trong mộng cũng có thể không ngần ngại như vậy.
Nếu nàng biết, chính ta cũng từng hung hăng khi dễ người trong lòng nàng…….
Bị Bùi Tịch dùng kiếm chỉ vào, Thẩm Ngạn Kiều đã khóc đến nước mắt đầm đìa. Nhiếp Chấp lo lắng sẽ vướng phải tình huống như thế, nhân lúc hai người ve vãn tán tỉnh, hắn khẩn trương chạy khỏi nơi thị phi này.
Vì thế hắn ngẫm nghĩ một lát, hạ giọng lấy lòng cười: “Làm phiền, ta có thể đi trước một bước không?”
Để làm Ninh Ninh vui vẻ, hắn nói xong còn không quên thêm một câu: " Hai vị là một đôi trời sinh, trai tài gái sắc, quả thật khiến người khác phải ngưỡng mộ. Ta tiếp tục ở lại đây, chỉ sợ sẽ làm phiền hai người bồi dưỡng tình cảm .”
Hắn nói với giọng điệu đầy cảm tình, nhưng lại không hề nhận ra rằng mình đang phủ định hoàn toàn về khả năng nghề nghiệp của Ninh Ninh. Lại còn cười rạng rỡ như hoa cúc, khiến người khác cảm thấy như hắn có thể lập tức bay lên cùng vầng thái dương
Ninh Ninh vừa tức vừa tủi thân.
Làm ơn, tôn trọng thân phận nữ phụ độc ác của nàng đi, ai lại muốn cùng nam chủ bồi dưỡng tình cảm chứ!
_____________________________________________
Thử Thử : Aaa! Gà mờ lần đầu tiên edit tận 3-4 ngày mới được 1 chương