Gần Tết Nguyên đán, Giang Đông cũng bước vào những ngày lạnh giá nhất. Ba ngày tuyết rơi liên tiếp như báo hiệu với mọi người rằng một năm vất vả đã qua, những ngày cuối năm, tâm trí mọi người không còn đặt vào công việc nữa.

So với không khí rộn ràng ngoài kia, mọi người ở số 7 đường Giang Loan đều bận túi bụi với kế hoạch của riêng mình.

Nghiêm Tuấn quyết định sẽ đưa Tiểu Kỳ về quê một chuyến. Trần Hoành cũng phải về nhà. Đoàn phim của Thường Cẩm Tinh thì vì tuyết rơi liên tục không thể quay ngoại cảnh, đành phải dời lịch sang sau Tết. Vì lý do này, gã phải ăn Tết ở đoàn phim.

Hoắc Tư Thần thì phải đi công tác ở Singapore trước Tết, hẹn với Trương Vũ Văn cùng đón năm mới.

Thế là ở số 7 đường Giang Loan, chỉ còn lại Trịnh Duy Trạch, cậu phải đón Tết một mình.

“Hay là… mình về quê ăn Tết?” Trịnh Duy Trạch nói, “À không, chắc chắn là mình phải về quê.”

“Thật hả?” Mọi người có hơi ngạc nhiên. Gần đây, Trương Vũ Văn để ý thấy Trịnh Duy Trạch có vẻ rủng rỉnh hơn hẳn, lại hay nhận được quà cáp. Anh nửa đùa nửa thật cho rằng Trịnh Duy Trạch đang hẹn hò, nhưng lại chưa một lần thấy người yêu đâu. Tuy nhiên, vì tôn trọng riêng tư của cậu, chỉ cần Trịnh Duy Trạch không nói, mọi người cũng không gặng hỏi, chỉ dặn dò cậu chú ý an toàn.

Tối hôm trước khi mỗi người một ngả về quê ăn Tết, Trương Vũ Văn gọi rất nhiều đồ ăn ngoài, mọi người quây quần ăn tối, tranh thủ trò chuyện, chia sẻ những chuyện đã xảy ra trong hơn một tháng qua.

“Hay là cậu đến đoàn phim của tôi đi?” Thường Cẩm Tinh quay sang Trịnh Duy Trạch, “Ngoại cảnh quay ở một khu nghỉ dưỡng ven hồ, khá là thoải mái đấy.”

Thường Cẩm Tinh cho rằng dẫn thêm một người cũng không có vấn đề gì, cứ nói là em họ của mình. Quay phim được hơn nửa tháng, gã cũng đã quen thân với mọi người trong đoàn, thậm chí còn coi Khổng Vũ như anh em.

Trước đó, Thường Cẩm Tinh cũng đã ngỏ lời mời Trương Vũ Văn, nhưng anh thấy không ổn lắm, dù sao cũng là dịp Tết nhất.

“Thôi khỏi.” Trịnh Duy Trạch nói, “Tôi vẫn muốn về nhà một chuyến.”

Trần Hoành lên tiếng: “Nếu cậu về sớm thì đến nhà tôi chơi cũng được, để tôi cho cậu địa chỉ.”

Nghiêm Tuấn cũng góp lời: “Hoặc là đến nhà tôi ăn Tết? Vũ Văn, cậu có đến không?”

Thực ra Nghiêm Tuấn rất muốn rủ Trương Vũ Văn đi cùng cho có bạn đồng hành. Dù sao anh cũng đưa Tiểu Kỳ về, nhỡ đâu có chuyện gì ngoài ý muốn thì sẽ rất phiền phức, có thêm bạn bè chia sẻ áp lực có lẽ sẽ tốt hơn.

“Cậu nói thật đấy à?” Trương Vũ Văn hỏi lại.

Thực ra Trương Vũ Văn cũng hơi lo lắng cho chuyến đi này của Nghiêm Tuấn. Anh biết một chút về sơ cứu, trước đây thường xuyên đến phòng khám của ông ngoại phụ giúp, coi như là một trợ lý bán chuyên, còn một trợ lý bán chuyên khác chính là quản gia Lưu Tĩnh Phương.

Chỉ cần Trương Vũ Văn do dự một chút thôi là Nghiêm Tuấn đã cảm thấy rất vui rồi, anh cười xòa nói: “Nói đùa thôi, cậu đi với Hoắc Tư Thần đi.”

Trương Vũ Văn vẫn lo lắng hỏi lại: “Cậu tự lo liệu được chứ?”

Nghiêm Tuấn đáp: “Yên tâm đi, tin tưởng tôi chút chứ.”

Trương Vũ Văn không hỏi thêm nữa. Tối đó, mọi người đều không uống rượu vì ngày mai còn bận, ăn bữa tối thịnh soạn xong liền ai về phòng nấy.

Đêm nay trời rất lạnh, dường như cả máy sưởi cũng bất lực. Cuộn tròn trong chăn ấm, Trương Vũ Văn nhìn thấy tin nhắn của Hoắc Tư Thần:

Hoắc Tư Thần: 【Nhớ anh không?】

Lòng Trương Vũ Văn nhớ Hoắc Tư Thần muốn chết đi được, nhưng ngón tay lại gõ: 【Không.】

Nghĩ thầm, sao mình cũng trở nên kiêu ngạo thế này?

Hoắc Tư Thần gửi cho cậu một bức ảnh chụp chính y đang mặc quần bơi ở hồ bơi khách sạn. Trương Vũ Văn phải thừa nhận, số tiền bỏ ra cho những bài tập của Trần Hoành quả thật xứng đáng. Tuy sắp ba mươi tuổi nhưng thân hình Hoắc Tư Thần lại cực kỳ hoàn hảo, cơ ngực, cơ bụng, chỗ nào ra chỗ nấy, săn chắc mà không thô kệch.

Nhìn thân thể nam tính với những đường nét đẹp như tạc tượng ấy, dù là làm hay bị làm thì ham muốn trong Trương Vũ Văn cũng trỗi dậy mãnh liệt, giống như đang đứng trước một món ăn ngon được Thường Cẩm Tinh bày biện đẹp mắt vậy.

【Mai mình ngủ chung nhé? Mỗi ngày anh đều nhớ em.】 Hoắc Tư Thần lại gửi tin nhắn.

Trương Vũ Văn: 【Ừm.】

Hoắc Tư Thần: 【Có phải hơi căng thẳng không? Hôm nay em nói chuyện ít quá.】

Trương Vũ Văn bật cười thành tiếng, rúc trong chăn lăn qua lăn lại. Anh cá là Hoắc Tư Thần không thể nào đoán được suy nghĩ trong đầu anh lúc này.

Hoắc Tư Thần: 【Thật ra anh cũng hơi hồi hộp. Ừm, đúng vậy.】

Liệu y có biết không? Đôi khi Trương Vũ Văn tự hỏi, liệu Hoắc Tư Thần có biết rằng anh yêu y, chỉ là không nhiều bằng y yêu anh? Chắc chắn là y nhận ra, nhưng y chưa từng so đo, cũng chẳng bận tâm. Có lẽ mỗi người có cách thể hiện tình yêu khác nhau, có người nồng nhiệt, cuồng si, có người lại lý trí, kiềm chế, nhưng tình yêu thì vẫn là tình yêu, không có chuyện ai hơn ai thiệt.

Trương Vũ Văn nghĩ mình nên đáp lại y một cách tích cực hơn, nếu không thì trên ứng dụng chat, anh sẽ giống như kẻ lãnh cảm mất.

【Anh chưa bao giờ nói cho em biết sở thích của anh là gì.】 Trương Vũ Văn hỏi.

Bên kia im lặng, chỉ hiện dòng chữ “đang nhập”. Một lúc lâu sau, Hoắc Tư Thần mới trả lời: 【Sở thích của anh chính là em.】

Trương Vũ Văn lại bật cười: 【Ban đầu em còn muốn ngày mai chiều theo ý thích của anh một chút, thật sự là không có sao?】

Hoắc Tư Thần lại “đang nhập”, dường như đang rất khó khăn để sắp xếp ngôn ngữ. Phải đến ba phút sau, anh mới đáp: 【Thật hả?】

Trương Vũ Văn đặt điện thoại xuống, không nhịn được bật cười ha hả. Trêu chọc y quả thật rất thú vị.

【Nhưng mà sở thích của anh hơi bị trai thẳng ấy, thôi bỏ đi.】 Hoắc Tư Thần lại nói.

Trương Vũ Văn: 【Vậy là thật sự là có, hôm đó anh chỉ giả vờ thôi?】

Hoắc Tư Thần: 【Em nhắc anh mới nhớ ra.】

Trương Vũ Văn: 【Anh thành thật một chút đi, em sẽ chiều theo anh.】

Rõ ràng là Hoắc Tư Thần không thể cưỡng lại sự cám dỗ này. So về kinh nghiệm sống, anh có vẻ phong phú hơn Trương Vũ Văn, nhưng trong chuyện chăn gối, Trương Vũ Văn lại nắm y trong lòng bàn tay.

【Em mặc đồ cổ vũ bóng rổ được không?】 Hoắc Tư Thần gửi tin nhắn.

“Trời! Thật sự “trai thẳng” quá đi!” Trương Vũ Văn thầm nghĩ, cho dù muốn thì anh cũng không kiếm đâu ra trang phục.

【Không có trang phục.】 Trương Vũ Văn đáp: 【Em còn tưởng anh sẽ yêu cầu đồng phục học sinh cấp ba hay gì đó, anh thích nam sinh bóng rổ à?】

Hoắc Tư Thần: 【Vậy đồng phục vest? Cái này được nè!】

Trương Vũ Văn muốn cười lăn ra đất, Hoắc Tư Thần lại hỏi: 【Đồng phục cấp ba của em còn giữ không?】

【Ừm, còn.】 Trương Vũ Văn trả lời, tuy nhiên bây giờ anh không muốn đứng dậy thay đồ, 【Vậy bên trong thì sao?】

Hoắc Tư Thần lại “đang nhập”. Trương Vũ Văn biết lúc này trong đầu y chắc chắn toàn là suy nghĩ: Còn có thể chọn bên trong nữa hả???

Đêm nay, Trương Vũ Văn biết Hoắc Tư Thần chắc chắn rất khó chịu. Sau khi trò chuyện thêm một lúc, Hoắc Tư Thần đề nghị gọi video. Trương Vũ Văn đồng ý, nằm trên giường thản nhiên chơi game, còn Hoắc Tư Thần thì nằm nghiêng, mắt không rời khỏi gương mặt của anh. Đến tận đêm khuya, Hoắc Tư Thần không chịu nổi nữa nữa nên ngủ thiếp đi, Trương Vũ Văn lúc này mới đặt lưng xuống ngủ.

Sáng hôm sau, căn nhà số 7 đường Giang Vịnh trống trơn. Dì giúp việc đang dọn dẹp nhà cửa trước Tết. Trương Vũ Văn dậy rất muộn, mười giờ sáng mới thức dậy. Ly cà phê mà Thường Cẩm Tinh đã chuẩn bị sẵn trong bình giữ nhiệt được đặt trên bàn. Nghiêm Tuấn và Trần Hoành sau khi dán câu đối đỏ và chữ “Phúc” khắp nhà thì đã ra ngoài.

Trương Vũ Văn ăn sáng xong, phát lì xì cho dì giúp việc, cũng chuẩn bị một cái cho Trịnh Duy Trạch. Dù sao cậu nhóc cũng là em út, còn chưa chính thức bước chân vào xã hội, vẫn trong độ tuổi được nhận tiền mừng tuổi. Anh đi đến cửa phòng Trịnh Duy Trạch, cài lì xì lên đó, phát hiện trên cửa đã có sẵn ba cái khác.

Anh mở cửa phòng vẫn luôn khóa, để dì giúp việc vào dọn dẹp, sau đó thắp nhang trước di ảnh ông bà ngoại, bày biện những món ăn vặt mà hai người yêu thích lúc sinh thời lên bàn thờ.

Đang lúc thay quần áo chuẩn bị ra ngoài thì lúc mười một giờ rưỡi, tiếng xe dừng lại vang lên từ bên ngoài.

Hôm nay quả nhiên là lần đúng giờ nhất của Hoắc Tư Thần.

Trương Vũ Văn lấy bộ đồng phục thời cấp ba ra. Anh từng học trường trung học tư thục tốt nhất nhì thành phố Giang Đông, đồng phục vest cũng rất thời trang, đến tận bây giờ vẫn không lỗi mốt. Trước đây, bạn trai cũ của anh có rất nhiều sở thích “kỳ quái”, ví dụ như thích nam sinh bóng rổ hoặc đồng phục bóng đá trong mùa World Cup, thường xuyên yêu cầu Trương Vũ Văn cosplay để thỏa mãn hắn, đổi lại hắn sẽ chiều theo sở thích “làm chuyện ấy” ở ngoài của anh.

Tuy nhiên, sau khi tốt nghiệp, anh rất ít khi mặc áo sơ mi, cà vạt và vest như thế này.

Thay quần áo xong, Trương Vũ Văn đeo thêm chiếc kính gọng đen.

Hoắc Tư Thần đang nói chuyện với Trịnh Duy Trạch, vừa nhìn thấy Trương Vũ Văn, y như bị sét đánh trúng, lập tức im bặt.

Trương Vũ Văn đeo chiếc túi đeo vai học sinh, ngồi trên tay vịn cầu thang trượt xuống, y như trở về thời cấp ba vậy. Hơi thở của Hoắc Tư Thần bỗng chốc trở nên dồn dập.

“Bao giờ cậu về quê thế Duy Trạch?” Trương Vũ Văn hỏi.

“À… À…” Trịnh Duy Trạch cũng bị nhan sắc của Trương Vũ Văn làm cho choáng váng. Bình thường anh toàn mặc đồ ở nhà hoặc đồ thể thao, tuy cũng đẹp trai nhưng không đến mức như bây giờ.

“Ngày mai.” Trịnh Duy Trạch hoàn hồn, nói: “Cho em chụp một tấm hình được không ạ?”

Trương Vũ Văn cười nói: “Có gì đâu mà chụp…” Nhưng vì hư vinh, anh vẫn để Trịnh Duy Trạch chụp cho mình một tấm.

“Nhớ tắt đèn trước khi đi nhé.” Trương Vũ Văn nói: “Giờ giao nhà lại cho cậu đấy.”

Trịnh Duy Trạch: “Vâng… Vâng ạ.”

Hoắc Tư Thần không nói gì, chỉ nhìn Trương Vũ Văn chằm chằm. Trương Vũ Văn đẩy gọng kính, đi theo y ra ngoài, hỏi: “Anh ơi, chúng ta đi đâu chơi đây?”

Hoắc Tư Thần: “…”

Trương Vũ Văn còn thoải mái nắm lấy tay Hoắc Tư Thần, y lập tức đan mười ngón tay vào nhau, tay kia chỉnh lại thắt lưng, vẻ mặt vô cùng mất tự nhiên: “Em muốn đi đâu, muốn chơi gì, anh đều chiều em hết.”

“Cứng rồi… Nhanh vậy đã cứng rồi…” Trương Vũ Văn thầm cười trong lòng.

Hai người lên xe. Hoắc Tư Thần thậm chí còn có chút không nỡ lái xe đi, cứ nhìn ngắm Trương Vũ Văn mãi, cuối cùng ghé sát hôn lên mặt anh một cái. Trương Vũ Văn cũng phối hợp vòng tay ôm cổ y, đáp lại nụ hôn.

Sự nhiệt tình này khiến Hoắc Tư Thần hoàn toàn mê muội. Trương Vũ Văn lên tiếng: “Không đi nữa sao?”

“Đi, đi ngay đây.” Hoắc Tư Thần nói: “Ăn trưa trước đã, anh đã đặt chỗ rồi.”

“Chuyến công tác của anh thuận lợi chứ?” Trương Vũ Văn lại hỏi.

Bị cậu gọi một tiếng “anh” ngọt ngào như vậy, Hoắc Tư Thần như muốn tan chảy, đầu tiên là đỏ mặt tía tai, sau đó thì bật cười, chia sẻ đủ thứ chuyện xảy ra trong chuyến công tác. Những bất mãn lúc trước đều đã bị ném ra sau đầu, hiện tại anh chỉ muốn nhanh chóng ăn cơm xong, đưa Trương Vũ Văn về khách sạn yêu đương.

Quả nhiên, tình yêu là liều thuốc tinh thần tốt nhất.

Tuy nhiên, cũng chính vì Trương Vũ Văn cứ chần chừ không cho nên cảm giác yêu đương nồng nhiệt tột độ này càng khiến Hoắc Tư Thần khát hơn. Bữa trưa nay, Hoắc Tư Thần đặt một nhà hàng lẩu Nhật Bản. Khi vào phòng riêng, hai người phải cởi giày, điều này càng khiến trò trêu chọc của Trương Vũ Văn thêm phần nguy hiểm. Cả hai đều đang đi tất dày, Trương Vũ Văn cọ cọ chân vào mu bàn chân Hoắc Tư Thần, sau đó bị bàn chân y kẹp lại.

Anh lại đưa chân lên cọ cọ vào đũng quần của Hoắc Tư Thần đang ngồi đối diện, bị y nắm lấy bàn chân, mân mê không ngớt.

Bản thân Trương Vũ Văn cũng đã cứng, bị Hoắc Tư Thần mân mê đến muốn “ra”, vội vàng rụt chân về.

“Bên trong còn gì nữa?” Hoắc Tư Thần muốn gỡ gạc lại chút tự tôn, khiêu khích hỏi.

“Anh tự lên đây cởi đồ cho em là biết ngay.” Trương Vũ Văn đáp.

Hoắc Tư Thần: “…”

Ăn trưa xong, Hoắc Tư Thần lái xe đưa Trương Vũ Văn đến ngoại ô. Đây là khoảng thời gian hiếm hoi hai người được ở riêng với nhau.

“Anh lái chậm thôi.” Trương Vũ Văn trêu chọc.

“Anh biết rồi.” Hoắc Tư Thần nói: “Chưa đến 100 đâu.”

Thật ra y đã vô thức tăng tốc khá nhiều. Trương Vũ Văn không dám chọc ghẹo y trên đường cao tốc vì sợ y mất tập trung. Ngược lại, Hoắc Tư Thần dần bình tĩnh lại, trò chuyện với anh rất nhiều về chuyến đi Singapore.

“À đúng rồi, anh còn mua quà cho em nữa.” Hoắc Tư Thần chợt nhớ ra, nói: “Anh quên mất, vừa nhìn thấy em là anh quên hết mọi thứ.”

Câu nói ngọt ngào này quả nhiên rất hiệu quả. Trương Vũ Văn với tay ra ghế sau lấy túi của Hoắc Tư Thần, mở ra. Bên trong là một chiếc túi quà được gói ghém tinh xảo.

“Wow!” Trương Vũ Văn thốt lên: “Đắt quá!”

Hoắc Tư Thần nói: “Anh không biết mua gì tặng em.”

“Đắt tiền chắc chắn là được rồi.” Trương Vũ Văn cười nói.

Hoắc Tư Thần nhất thời không phân biệt được là Trương Vũ Văn thật lòng thích hay đang mỉa mai mình, nhìn anh thêm vài lần. Trương Vũ Văn tập trung lái xe. Đó là một chiếc túi xách hơn mười nghìn tệ, có thể thấy Hoắc Tư Thần vẫn giữ thói quen khi yêu đương với con gái, chỉ là thay vì mua túi xách nữ, y lại mua túi xách nam.

Trương Vũ Văn cầm chiếc túi Hoắc Tư Thần tặng, tỏ vẻ rất hài lòng, đồng thời thầm nghĩ hôm nay đã giả làm học sinh cấp ba thì phải diễn cho trọn vai, nên liền dùng điện thoại tra giá chiếc túi.

“Nếu không thích thì có thể đổi cái khác.” Hoắc Tư Thần nói: “Cứ giữ lại hóa đơn là được.”

“Thích mà.” Trương Vũ Văn nói: “Chỉ là đắt quá thôi.”

Hoắc Tư Thần bật cười. Câu nói này của Trương Vũ Văn chắc chắn là thật lòng. Anh thầm nghĩ, mỗi tháng y cũng chỉ kiếm được từng ấy, lại còn phải trả tiền mua nhà, vậy mà vẫn tặng mình chiếc túi hơn mười nghìn tệ.

“Cuối cùng cũng đến nơi rồi.” Hoắc Tư Thần lái xe vào bãi đậu xe của khách sạn. Đây là một khu nghỉ dưỡng phức hợp giữa vùng núi non, sang trọng và hiện đại hơn nhiều so với nhà trọ suối nước nóng trước đây, có rất nhiều tiện nghi giải trí. Hai người sẽ ở đây đón Tết trong ba ngày.

Hoắc Tư Thần đi làm thủ tục nhận phòng. Nhân viên lễ tân hỏi: “Phòng giường đôi ạ, anh Hoắc?”

“Vâng, phòng giường đôi.” Hoắc Tư Thần không hề ngại ngùng, hận không thể hét lên cho cả sảnh khách sạn nghe thấy: “Đây là vợ tôi!”

Trương Vũ Văn mặc đồng phục học sinh, đeo túi xách hàng hiệu, trông giống hệt một cậu học sinh cấp ba được đại gia bao nuôi, càng khiến anh thấy thú vị, liên tục nhìn ngó xung quanh.

“Wow–” Trương Vũ Văn mở cửa phòng.

Căn phòng có một ban công rất lớn, trên ban công còn có bồn tắm suối nước nóng. Đây là một phòng suite cao cấp, tuy không phải là đắt nhất nhưng ít nhất… Trương Vũ Văn còn chưa kịp nhìn rõ căn phòng thì Hoắc Tư Thần đã không kiềm chế được bản thân, ôm chặt anh, hôn lên môi anh.

Trương Vũ Văn đưa tay vòng qua cổ Hoắc Tư Thần, y hơi cúi người xuống, cuồng nhiệt hôn anh. Cả hai đều đã cứng. Cảm giác quen thuộc ấy lại ập đến với Trương Vũ Văn. Tuy nhiên, với tư cách là người nằm dưới, việc được người nằm trên say đắm hôn như vậy khiến anh cảm thấy hơi xa lạ. Sự chủ động của Hoắc Tư Thần cũng rất mãnh liệt, nhưng thích là thích, yêu là yêu, không phân biệt vai trên vai dưới.

Hoắc Tư Thần ấn Trương Vũ Văn xuống giường, hai người yên lặng nhìn nhau. Trương Vũ Văn đặt túi xuống, một tay cởi cúc áo sơ mi của Hoắc Tư Thần. Hoắc Tư Thần thở hổn hển kéo áo sơ mi của Trương Vũ Văn lên, áp mặt vào người anh, ngửi mùi hương cơ thể anh qua lớp áo.

“Bên trong có gì?” Hoắc Tư Thần hỏi.

“Chờ anh đến nếm thử là biết.” Trương Vũ Văn cười tinh quái.

Hoắc Tư Thần cởi thắt lưng, kéo khóa quần của Trương Vũ Văn xuống. “Cậu bé” ngẩng cao đầu như muốn tuyên bố với y rằng anh cũng yêu y, muốn “làm chuyện ấy” với y.

Trương Vũ Văn mặc một chiếc quần lót tam giác màu đen mỏng, cậu bé đã cương cứng đến mức nhô lên khỏi lớp vải, thậm chí còn rỉ ra chút dịch thể. Phía sau là mảng da thịt trắng nõn, chỉ có dây đai quần ở eo và đùi.

Hoắc Tư Thần đỏ mặt tía tai nhưng không thể rời mắt, cúi đầu hôn lên háng Trương Vũ Văn. Cảnh tượng này thật sự quá khiêu gợi. Rõ ràng là Trương Vũ Văn rất biết cách khiến người nằm trên nổ súng. Quả nhiên, Hoắc Tư Thần cũng rất thích điều này.

“Anh mua gel bôi trơn rồi.” Hoắc Tư Thần nhỏ giọng nói, tiếp tục hôn từ cổ xuống ngực Trương Vũ Văn. Trương Vũ Văn rất hưởng thụ, trước sự chân thành và màn dạo đầu đầy nỗ lực của Hoắc Tư Thần, anh hoàn toàn chấp nhận.

“Để em.” Trương Vũ Văn khẽ nói.

Anh thoa gel bôi trơn cho Hoắc Tư Thần, sau đó dùng tư thế ngồi, chắc là như vậy anh sẽ quen hơn. Hoắc Tư Thần đỏ mặt tía tai, nhìn Trương Vũ Văn chằm chằm.

Trương Vũ Văn đang thử, anh nhìn Hoắc Tư Thần với ánh mắt dò hỏi.

“Giống như đang mơ vậy.” Hoắc Tư Thần nói.

Y hoàn toàn không ngại ngần để Trương Vũ Văn dẫn dắt mình vào lúc này, thực tế là y hoàn toàn không có kinh nghiệm, những gì y biết về chuyện ấy giữa nam giới đều đến từ việc xem vội vài bộ phim mấy hôm trước.

Vừa mới bắt đầu, Trương Vũ Văn đã cảm thấy như bị sét đánh trúng.

“Mẹ kiếp! Đau quá! Đau quá đi mất!” Trương Vũ Văn như bị điện giật, nhưng đã trót dấn thân vào rồi, dù thế nào cũng phải chiến đấu đến cùng. Kích thước của Hoắc Tư Thần quá lớn, còn lớn hơn cả của anh. Vừa mới ngồi xuống, Trương Vũ Văn đã muốn bỏ cuộc, đây là kiểu tra tấn gì thế này??? Đau chết mất!

Anh cố gắng kìm nén biểu cảm, nhìn Hoắc Tư Thần. Y thì căng thẳng đến mức không nói nên lời.

“Huuu…” Trương Vũ Văn ổn định lại cảm xúc, ngồi trên eo Hoắc Tư Thần. Y nắm lấy tay anh, kéo sát y về phía mình.

“Em chặt quá.” Hoắc Tư Thần chỉ thốt ra được một câu như vậy.

“Ph… Phải…” Trương Vũ Văn nhíu mày, đau đến mức không muốn nói chuyện. Anh thử cử động lên xuống, Hoắc Tư Thần bỗng nhiên ngồi bật dậy, ôm chặt eo anh, vùi mặt vào người anh, thở hổn hển.

Trương Vũ Văn lại động đậy vài cái, Hoắc Tư Thần đỏ mặt tía tai, vùi đầu im lặng, không hề ngẩng lên.

Trương Vũ Văn: “?”

Hoắc Tư Thần ngượng ngùng vô cùng, nói: “Vũ Văn, anh… anh ra rồi.”

Trương Vũ Văn: “…”

“Hả?” Trương Vũ Văn nói: “Vậy… vậy à.” Đồng thời thầm cảm ơn trời đất, bây giờ vẫn còn đau, chi bằng để y ra nhanh một chút.

Thế là Trương Vũ Văn ấn vai Hoắc Tư Thần, hai người tách ra. Hoắc Tư Thần vẫn còn chút luyến tiếc, không muốn buông anh ra, nhưng Trương Vũ Văn nghiến răng nghiến lợi, ép y phải ra hết.

“Anh… Anh chưa kịp thể hiện gì cả.” Mặt Hoắc Tư Thần đỏ bừng đến tận mang tai: “Em quyến rũ quá.”

“A ha ha ha ha–” Trương Vũ Văn bật cười ha hả. Nếu như đang bóc tem mà gặp phải người trên nổ súng nhanh như vậy, chắc chắn kết cục là bị đem lên mạng xã hội bêu riếu, nhưng Trương Vũ Văn lại may mắn thoát nạn.

Hoắc Tư Thần lấy khăn tắm, luống cuống lau người cho cả hai. Trương Vũ Văn vừa thấy buồn cười vừa thở phào nhẹ nhõm.

“Anh nhịn lâu quá rồi mà.” Trương Vũ Văn hiểu rõ, con trai nhịn chuyện ấy quá lâu thì thật sự rất khó kiểm soát, anh liền tìm đủ loại lý luận khoa học để an ủi y. Tuy nhiên, sự thất bại của Hoắc Tư Thần hiện rõ mồn một, không vì những lý luận khoa học tiên tiến về sinh sản mà tan biến. Dù sao y cũng đã mong chờ hơn một tháng trời, những ngày qua lại thấp thỏm, trêu chọc qua lại, tích tụ biết bao nhiêu cảm xúc vượt qua khoảng cách thời gian và địa lý, cuối cùng chỉ kéo dài vỏn vẹn mười mấy giây…

Bề ngoài Trương Vũ Văn vẫn tỏ ra bình thường, nhưng trong lòng anh đang cười muốn nội thương.

“Chúng ta đi tắm đi.” Trương Vũ Văn kéo Hoắc Tư Thần dậy: “Đi thôi!”

Hoắc Tư Thần uể oải đứng dậy. Hai người mặc áo choàng tắm đi ra ban công. Khách sạn này rất chú trọng đến sự riêng tư, trên ban công có bồn tắm lớn, đủ cho cả hai cùng tắm. So với lần ngâm suối nước nóng trước, Trương Vũ Văn đã quen với việc khỏa thân trước mặt Hoắc Tư Thần, cũng thoải mái hơn khi để y ngắm nhìn cơ thể mình.

Hai người ngồi cạnh nhau, Trương Vũ Văn lên tiếng: “Mấy ngày nay anh mệt lắm phải không?”

“Ừ.” Hoắc Tư Thần đáp: “Ngày nào cũng ngủ chưa đến năm tiếng, nhưng giờ thì ổn rồi.”

Hoắc Tư Thần đưa tay ôm Trương Vũ Văn, ra hiệu cho anh lại gần hơn.

“Anh ngồi lên người em đi.” Trương Vũ Văn thản nhiên nói với Hoắc Tư Thần.

Hoắc Tư Thần: “…”

Cuối cùng y cũng nhận ra, người yêu của mình thật sự là con trai.

“Sao thế?” Trương Vũ Văn càng thêm buồn cười, hỏi: “Anh không muốn à?”

Hoắc Tư Thần liền di chuyển, ngồi lên đùi Trương Vũ Văn. Cảm giác này thật sự rất kỳ lạ, bị một người con trai khác ôm ấp, bàn tay đối phương còn liên tục vuốt ve trên người mình, hơn nữa còn mang theo ý tứ đầy khiêu khích, khiến y vô cùng không quen, cứ như thể mình đang bị Trương Vũ Văn khống chế vậy.

Y không nhịn được nắm lấy tay Trương Vũ Văn, cả hai cùng bật cười.

“Đừng… đừng sờ chỗ đó.” Hoắc Tư Thần ngăn cản cậu, bởi vì Trương Vũ Văn cứ liên tục mân mê đầu v* của y.

“Chỗ này nhạy cảm lắm sao?” Trương Vũ Văn lại di chuyển tay xuống dưới, hỏi: “Vậy chỗ này thì sao?”

Dưới tác dụng của nước ấm, cả người Hoắc Tư Thần bị Trương Vũ Văn sờ đến đỏ bừng.

“Em cũng dâm đãng lắm.” Hoắc Tư Thần nghiêm túc nói.

Trương Vũ Văn cười đáp: “Anh nói xem có thằng con trai nào không dâm đãng?”

Hoắc Tư Thần ngồi trên người Trương Vũ Văn, dần dần quen với cảm giác thân mật này. Có lẽ trong sâu thẳm trái tim y, cũng hy vọng có người bao dung, nuông chiều mình.

“Lát nữa anh có thể làm thêm lần nữa không?” Y vòng tay qua cổ Trương Vũ Văn, cúi đầu hôn lên môi cậu.

“Ơ… Hay là thôi đi?” Trương Vũ Văn thầm nghĩ, lần đầu tiên làm người dưới đau quá đi mất… Nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Hoắc Tư Thần, anh lại không nỡ từ chối.

“Ừm, được.” Trương Vũ Văn đành đầu hàng, đồng ý với y.

Hoắc Tư Thần như được tiếp thêm sinh lực, nhưng cũng không khỏi căng thẳng hơn.

“Thật ra ra nhanh…” Trương Vũ Văn một tay ôm eo Hoắc Tư Thần, tay kia lại sờ soạng khắp cơ bụng, đùi y như một tên lưu manh, nói: “…là một bước tiến hóa của sinh vật, anh biết không, hầu hết các loài động vật đều giao phối trong tự nhiên, giao phối là một việc rất nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể bị thú săn mồi tóm gọn…”

Hoắc Tư Thần: “Đây là lần đầu tiên anh nghe thấy người ta dùng lý luận chuyên nghiệp như vậy để an ủi một kẻ ra nhanh.”

Trương Vũ Văn: “Ha ha ha ha ha! Không… em nói thật đấy, xuất tinh nhanh hơn có thể đảm bảo tỷ lệ sống sót cho bản thân và con cái, nên đây là…”

Hoắc Tư Thần không ngồi trên người Trương Vũ Văn nữa mà bế thốc anh lên.

“Đợi đã! Người toàn nước!” Trương Vũ Văn kêu lên: “Bây giờ làm lần hai luôn à? Anh không nghỉ ngơi chút sao?”

Một người con trai trần truồng bế người con trai khác vào phòng. Hoắc Tư Thần lau khô người cho Trương Vũ Văn. Sau khi ngâm nước nóng, cả người hai người đều nóng ran, ửng đỏ, những múi cơ săn chắc trên cơ thể nam tính cũng trở nên mềm mại hơn.

Lần này, Hoắc Tư Thần chủ động ra tay. Trương Vũ Văn thầm nghĩ, thôi được rồi… đến thì đến, ráng chịu đựng một chút, biết đâu lại nhanh thôi?

Hoắc Tư Thần tiến vào.

Vẫn rất đau… Nhưng so với lần trước thì đã dễ chịu hơn một chút.

“Đau à?” Cuối cùng Hoắc Tư Thần cũng nhận ra.

“Không… Không đau.” Trương Vũ Văn nói: “Chỉ là… cảm giác kỳ lạ. Đây là lần đầu tiên em làmngười dưới… A! Nhẹ thôi!”

Hơi thở Hoắc Tư Thần dồn dập, bắt đầu chậm rãi tiến vào sâu hơn, khẽ nói: “Lần thứ hai rồi đấy.”

Y áp cơ thể cường tráng, cao lớn lên người Trương Vũ Văn, ghì chặt anh. Cơn đau của Trương Vũ Văn dần dần biến mất, thay vào đó là cảm giác kỳ lạ, vừa khó chịu vừa kích thích, có lẽ cái gọi là vừa đau vừa thích là như thế này.

“Ưm… ưm… a!” Trương Vũ Văn bất giác rên rỉ. Bị tiến vào như vậy, cho dù là con trai “nằm trên” thì cũng không nhịn được mà rên rỉ, huống chi anh vốn dĩ cũng không phải là người quá kiên định.

“Chậm thôi chậm thôi… A! A!” Giữa những cảm xúc phức tạp, Trương Vũ Văn lại cảm nhận được chút khoái cảm, hơn nữa khoái cảm ấy ngày càng mãnh liệt. Hoắc Tư Thần ngẩn người nhìn anh, khẽ dừng động tác lại, Trương Vũ Văn liền thở hổn hển nhìn y. Còn Hoắc Tư Thần dường như muốn thưởng thức biểu hiện của anh, mỗi khi hai người nhìn nhau, y liền không chút do dự tiến vào sâu hơn.

“A– a–” Trương Vũ Văn nắm chặt lấy cổ tay Hoắc Tư Thần. Anh đại khái đã hiểu được cảm giác làm người dưới là như thế nào, quả thực có thể đạt được khoái cảm theo một cách khác, nhưng điều này đòi hỏi kỹ thuật của người trên phải phối hợp ăn ý. Tuy Hoắc Tư Thần còn thiếu kinh nghiệm, nhưng y rất dịu dàng, sự dịu dàng ấy đã bù đắp cho sự vụng về của người mới. Y luôn chú ý đến phản ứng của anh, tìm kiếm điểm nhạy cảm nhất để tấn công.

“Mẹ kiếp…” Trương Vũ Văn không nhịn được thốt lên: “Anh… anh thật sự rất lớn… Ưm…”

Hoắc Tư Thần không lãng phí cơ hội hồi sinh này, y đã thả lỏng hơn rất nhiều, không còn căng thẳng như lúc trước. Y tìm lại được sự tự tin, đồng thời nắm quyền chủ động trên giường. Cho dù là trai thẳng hay trai cong thì một khi đã tấn công trên giường, đều có thể nắm chắc phần thắng, đây là điều mà người tiến vào được mặc định.

“Mẹ kiếp, mình bị “làm” thật rồi…” Trong đầu Trương Vũ Văn hiện lên suy nghĩ mãnh liệt, quả thực có chút xấu hổ, nhưng lại rất kích thích, hơn nữa cái đó của Hoắc Tư Thần lại lớn như vậy, càng khiến anh nảy sinh chút tâm lý sùng bái. Giữa những cảm xúc phức tạp đan xen, anh đã trải nghiệm được một loại cao trào khác biệt.

“A… A!” Vừa nghe thấy Trương Vũ Văn rên rỉ, Hoắc Tư Thần liền cúi đầu xuống, hôn sâu anh. Trương Vũ Văn vừa phải đối phó với nụ hôn của y, vừa bị bàn tay y sờ soạng khắp người, bên dưới còn bị y liên tục ra vào, ba luồng khoái cảm cùng lúc ập đến, khống chế anh hoàn toàn, khiến anh  không thể dừng lại.

“Không không… không được như vậy, a!” Trương Vũ Văn cảm thấy Hoắc Tư Thần rút ra hoàn toàn, rồi lại chậm rãi đưa vào một chút, sau đó lại tiến sâu vào trong.

“Khó chịu sao?” Hoắc Tư Thần dùng đầu súng cọ xát vào cửa huyệt của Trương Vũ Văn, vừa thăm dò vừa quan sát biểu cảm của anh.

“Mẹ nó!” Trương Vũ Văn muốn phát điên, Hoắc Tư Thần vậy mà lại ra vào nông sâu như thế, hành động này thật sự quá khiêu gợi, quá kích thích!

“Cứng rồi này.” Hoắc Tư Thần cúi đầu nhìn xuống, nói.

Trương Vũ Văn đỏ mặt tía tai, dùng ngón tay cái vuốt ve cậu bé đang dính đầy dịch thể của mình, để nó dựng đứng lên, áp sát vào cơ bụng rắn chắc của Hoắc Tư Thần.

“Đây là lời khen dành cho anh đấy.” Trương Vũ Văn thở hổn hển nói: “Đều là do anh làm ra đấy.”

Câu nói này đã kích thích Hoắc Tư Thần cực độ. Y vùi mặt vào người Trương Vũ Văn, quấn lấy anh thật chặt, nhẹ nhàng ra vào. Trương Vũ Văn ôm chặt vai y, sự tiếp xúc da thịt khiến khoái cảm tăng lên gấp bội. Anh  cảm nhận được từng đợt sóng khoái cảm liên tục ập đến, nhưng mỗi đợt sóng lại không đẩy anh lên đến đỉnh điểm, không thể xuất tinh giải phóng, chỉ có thể dập dềnh trên đỉnh sóng.

“Anh còn làm bao lâu nữa…” Trương Vũ Văn rên rỉ, anh đã rất mệt rồi.

“Thả lỏng ra.” Hoắc Tư Thần liên tục hôn lên má, lông mày, mí mắt Trương Vũ Văn: “Em căng thẳng quá.”

Trương Vũ Văn hít sâu, cố gắng thả lỏng. Anh đã hoàn toàn hết đau, và hoàn toàn quen với cậu bé to lớn của Hoắc Tư Thần, cứ như thể nơi đó sinh ra là để dành cho nó vậy. Nó nóng bỏng và cứng rắn, đang tùy ý hoành hành bên trong cơ thể mềm mại của anh, còn đôi môi y thì lại mềm mại vô cùng.

“Em muốn ra rồi.” Trương Vũ Văn thở hổn hển nói.

“Như vậy có thể ra được sao?” Hoắc Tư Thần hỏi.

“Không được.” Trương Vũ Văn đáp: “Phải dùng tay.”

Hoắc Tư Thần: “Để anh giúp em.”

Họ tách nhau ra một chút. Hoắc Tư Thần vừa ra vào vừa dùng tay giúp anh. Cả hai đều không nói gì, Trương Vũ Văn chỉ nhìn Hoắc Tư Thần với ánh mắt mê ly. Lúc này, anh thấy y thật sự rất đẹp trai – đẹp trai đến mức không còn từ ngữ nào diễn tả được! Trước đây sao anh không nhận ra nhỉ?

Anh nắm lấy tay Hoắc Tư Thần, đổi tay, tự mình giải quyết, đôi mắt đẫm lệ nhìn ngắm cơ thể y. Phần quan trọng trên cơ thể gợi cảm kia lúc này đang nằm gọn bên trong anh, tạo nên một cú sốc thị giác cực kỳ mãnh liệt. Trương Vũ Văn dùng sức vài cái, gần như bắn cả ra ngoài.

Trương Vũ Văn bị hai luồng khoái cảm tấn công cùng lúc, đầu óc trống rỗng, trong đầu như đang bắn pháo hoa rực rỡ.

Hoắc Tư Thần nín thở, cũng bắt đầu tấn công mạnh mẽ. Khi Trương Vũ Văn còn đang chìm đắm trong cơn cực khoái, y cũng nhanh chóng giải phóng. Y cúi người xuống hôn ngấu nghiến lên môi Trương Vũ Văn, khẽ nói: “Anh yêu em… Vũ Văn, anh yêu em.”

Trương Vũ Văn: “Em cũng yêu anh.”

Họ quấn lấy nhau mãnh liệt, tận hưởng cơn sóng tình cuồng nhiệt. Mọi cuộc gặp gỡ rồi chia xa, dường như chỉ là để đến được khoảnh khắc hòa quyện này, còn tất cả những gì đã qua, dường như chỉ là bước đệm để họ đến với nhau, và cuối cùng cũng đến được ngày hôm nay.

Khi cả hai đã hạ nhiệt, dục vọng của Trương Vũ Văn cũng dần rút đi, anh nhìn gương mặt Hoắc Tư Thần, khi dục vọng không còn chiếm ưu thế, anh hồi tưởng lại tình cảm của mình dành cho y.

Anh muốn hôn Hoắc Tư Thần, sau khi làm chuyện ấy, Trương Vũ Văn vẫn yêu y.

Nhưng Hoắc Tư Thần đã làm điều đó trước. Y hôn Trương Vũ Văn, rồi lặp lại một lần nữa: “Vũ Văn, anh yêu em.”

“Em cũng yêu anh.” Trương Vũ Văn đáp lại nụ hôn của y.

“Xem ra làm chuyện ấy xong, tình cảm sẽ trở nên bền chặt hơn là thật…” Trương Vũ Văn thầm nghĩ. Bây giờ anh đã xác định được tình cảm của mình rồi, ừm, quyết định vậy đi, chính là y!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play