Ngôi biệt thự 6 phòng ngủ rộng 340 mét vuông tọa lạc tại số 7 đường Giang Loan, nép mình bên dòng sông Kim lấp lánh. Hướng mặt về phía Nam, ngôi nhà được bao bọc bởi hàng bạch quả và cây sung dâu xanh mát. Phía Đông là một quán cà phê độc đáo kiêm quán bar vào ban đêm, còn phía Tây là một bảo tàng tư nhân nhỏ xinh.
Chủ nhân của căn biệt thự này là Trương Vũ Văn, một đạo diễn điện ảnh trẻ tuổi, 27 tuổi và vẫn độc thân.
Trương Vũ Văn sinh ra trong một gia đình giàu có nhưng không hạnh phúc. Ông ngoại anh là một bác sĩ nổi tiếng, bà ngoại là dược sĩ. Họ có một cô con gái xinh đẹp, mẹ của Trương Vũ Văn, nhưng lại gả bà cho một người đàn ông không xứng đáng.
Từ nhỏ, Trương Vũ Văn gần như chưa từng gặp mặt cha. Cuối cùng, mẹ anh cũng chán nản với cuộc hôn nhân bất hạnh và quyết định gửi con trai cho ông bà ngoại chăm sóc, một mình theo đuổi cuộc sống mới.
Thất vọng về con gái, ông bà dồn hết tình yêu thương cho đứa cháu ngoại duy nhất. Năm 16 tuổi, Vũ Văn chủ động xin đổi họ theo họ mẹ. Cảm động trước tấm lòng của cháu, ông bà quyết định để lại căn biệt thự số 7 Giang Loan – tài sản quý giá nhất của mình – cho Vũ Văn như một món quà.
Tuổi thơ của Trương Vũ Văn khá cô đơn. Anh chỉ có sách làm bạn. Những câu chuyện và cuộc đời của các nhân vật trong trang sách đã trở thành người bạn đồng hành thân thiết nhất của anh. Chính những câu chuyện ấy đã thôi thúc Vũ Văn lựa chọn theo đuổi nghệ thuật, thi vào khoa Đạo diễn của trường Điện ảnh. Nói một cách nôm na, anh muốn làm phim truyền hình để kiếm sống.
Năm Vũ Văn thi đại học cũng là năm cha mẹ anh chính thức ly hôn, mỗi người một ngả. Lên đại học chưa được bao lâu, ông bà ngoại lần lượt qua đời, để lại cho anh khối tài sản kếch xù từ tiền tiết kiệm bấy lâu nay của hai người.
Nhờ vậy, năm 22 tuổi, Trương Vũ Văn đã sở hữu một khối tài sản đủ sống dư dả cả đời cùng căn biệt thự sang trọng.
May mắn dường như luôn mỉm cười với những người sống an phận. Sau khi tốt nghiệp, bạn của ông ngoại đã giới thiệu cho Vũ Văn một công việc trong ngành. Anh may mắn được theo học hỏi kinh nghiệm làm phim từ một vị đạo diễn gạo cội, chăm chỉ làm việc từ những vị trí nhỏ nhất.
Cuộc đời luôn ẩn chứa nhiều bất ngờ hơn cả phim ảnh. Sau khi một vài bộ phim do người thầy của Vũ Văn làm đạo diễn được công chiếu, ông nhận lời tham gia một dự án phim lớn. Không may, trong quá trình quay phim, ông bị vướng vào một vụ án rửa tiền và bị bắt giam.
Bộ phim đang quay dang dở, đạo diễn thì vướng vòng lao lý, để tránh thiệt hại cho nhà đầu tư, Trương Vũ Văn đành phải gánh vác trọng trách, tiếp tục hoàn thành bộ phim.
Người thầy vì scandal mà bị cấm hoạt động trong ngành, cái tên “Trương Vũ Văn” chính thức được thay thế vào vị trí “Đạo diễn” trên poster phim.
Bộ phim sau khi công chiếu đã đạt được thành công vang dội, mang về cho Trương Vũ Văn khoản tiền lớn đầu tiên trong sự nghiệp.
Gia đình Trương Vũ Văn chưa bao giờ phải vất vả kiếm tiền, nên anh cũng chẳng mấy coi trọng đồng tiền. Sau khi nổi tiếng, nhiều người thường tìm đến anh than thở về những khó khăn trong công việc kinh doanh, anh đều tận tình an ủi và hào phóng giúp đỡ.
Trong số những khoản đầu tư lớn nhỏ thất bại, cuối cùng cũng có hai vị đạo diễn trẻ tuổi mang lại cho anh chàng “thần tài” này những thành công rực rỡ.
Một người trong số họ tuy thất bại về doanh thu phòng vé, nhưng lại may mắn được giới phê bình đánh giá cao và giành được một giải thưởng điện ảnh quốc tế danh giá. Người còn lại thì vô tình tạo ra một bộ phim bom tấn, thu về khoản lợi nhuận khổng lồ.
Trong cả hai bộ phim này, Trương Vũ Văn đều là nhà đầu tư chính. Vì vậy, chỉ sau một đêm, anh đã thu hồi vốn đầu tư với số tiền khổng lồ và trở thành nhà đầu tư vàng trong làng điện ảnh.
Kết quả là, năm 26 tuổi, tài khoản của Trương Vũ Văn đã lên tới con số chóng mặt, đủ để anh sống sung túc cả đời.
Jane Austen từng nói: “Bất kỳ chàng trai độc thân giàu có nào cũng đều muốn tìm một người vợ.” Câu nói này đúng với mọi thời đại, nhưng Trương Vũ Văn – chàng trai vàng trong mắt bao cô gái – lại chưa từng nghĩ đến chuyện lập gia đình. Bởi lẽ, anh là gay, và ai cũng biết, một chàng gay giàu có còn khó tìm được bạn đời hơn cả một chàng trai bình thường giàu có.
Sự thiếu vắng hình bóng người cha trong suốt những năm tháng trưởng thành đã khiến anh ít nhiều thiếu thốn cảm giác an toàn. Chứng kiến cuộc hôn nhân bất hạnh của cha mẹ, anh càng thêm e ngại trước tình yêu nam nữ.
Anh nhận ra mình thích con trai là vào năm lớp 10. Khi đó, anh đặc biệt thích chơi với một cậu em khoẻ mạnh, năng động lớp 9, rồi cảm xúc ấy dần lớn dần thành nỗi nhớ nhung day dứt. So sánh với những cuốn tiểu thuyết từng đọc, anh nhanh chóng nhận ra đó chính là tình yêu, từ đó xác định được giới tính thật của mình.
Mặc dù hôn nhân đồng giới đã được hợp pháp hóa, nhưng người đồng tính vẫn phải đối mặt với nhiều định kiến trong xã hội. Theo nguyên tắc “đơn giản hóa cuộc sống”, Trương Vũ Văn chưa bao giờ công khai giới tính thật.
Vì thế, anh gần như không có bạn bè.
Lên đại học, Trương Vũ Văn từng hy vọng sẽ tìm thấy tình yêu đích thực của đời mình trong môi trường này, tìm được một người bạn đời tin cậy, cùng nhau xây dựng tổ ấm. Tuy nhiên, anh nhanh chóng bị sốc bởi lối sống phóng khoáng, thậm chí có phần hỗn loạn của các chàng trai trong trường, dù là trai thẳng hay gay.
Việc thay đổi bạn trai 3 tháng một lần là chuyện bình thường ở trường, thậm chí còn có những “trò chơi tập thể”. Môi trường đại học khiến Trương Vũ Văn choáng váng và gần như từ bỏ ý định tìm kiếm tình yêu. May mắn thay, trên thế giới này vẫn còn những người chân thành. Sau khi tốt nghiệp năm 22 tuổi, Trương Vũ Văn đã gặp được một người bạn trai tốt và có một mối tình đẹp.
Trương Vũ Văn không phải người quá nồng nhiệt trong tình yêu. Anh luôn giữ thái độ điềm tĩnh và lý trí trong hầu hết mọi việc. Là một chàng trai Song Ngư điển hình, cho dù bị từ chối tình cảm, anh cũng sẽ bình tĩnh phân tích xem mình đã sai ở đâu.
Trong một lần tình cờ, một cậu sinh viên khoa Diễn xuất bỗng nhiên theo đuổi anh mãnh liệt. Được tỏ tình, anh đồng ý cho cả hai một cơ hội.
Sau khi chính thức hẹn hò, Trương Vũ Văn thuê một căn hộ hai phòng ngủ bên ngoài trường học để chung sống với cậu bạn trai. Trong mối quan hệ này, anh đảm nhận vai trò người yêu chu toàn, gánh vác mọi trách nhiệm tài chính. Từ tiền ăn ở, sinh hoạt đến học phí của bạn trai, tất cả đều do một tay Trương Vũ Văn chi trả.
Anh cảm thấy đó là điều đương nhiên, điều duy nhất khiến anh băn khoăn là bản thân đang ở giai đoạn phát triển sự nghiệp, luôn bận rộn và không có nhiều thời gian dành cho người yêu.
Hết ban năm đại học, tiền học phí đã được trả xong, cậu bạn trai lập tức chia tay Trương Vũ Văn để đến với một người đàn ông lớn tuổi, xấu xí nhưng có vẻ ngoài giàu có hơn. ” Tre già măng mọc”, “Đổi đời” là lẽ thường tình.
Điều đáng tiếc là cậu bạn trai kia không hề biết rằng, chính Trương Vũ Văn mới là “mỏ vàng” thực sự. Anh còn giàu có hơn nhiều so với những gì thể hiện ra bên ngoài. Chỉ là anh quá bận rộn để tiêu xài mà thôi. Cậu ta chia tay anh, chẳng khác nào “được voi, đòi tiên”.
Gạt bỏ những chuyện không vui, Trương Vũ Văn trải qua vài năm sống độc thân. Dù cảm thấy thiếu thốn tình cảm nhưng anh vẫn luôn hy vọng vào tình yêu.
Đúng vậy, anh vẫn luôn hy vọng vào tương lai, vào cuộc sống, dù không nhiều.
Anh không muốn vất vả làm “cu li” cho các đoàn làm phim nữa. Dù đã là đạo diễn, đứng trên đỉnh cao của làng giải trí, anh vẫn muốn trở thành một nhà văn, giống như Kafka
[1] và Dostoevsky
[2], để lại cho đời những tác phẩm ấn tượng. Nếu không, cuộc đời này thật vô vị.
Vì thế, không phải lo nghĩ về chuyện cơm áo gạo tiền, anh dành một năm để viết một cuốn tiểu thuyết về cuộc sống muôn màu muôn vẻ, rồi tự tay mang nó đến một nhà xuất bản do người quen giới thiệu.
Kết quả là anh nhận lấy một cú sốc lớn. Nhà xuất bản đã chọn phó tổng biên tập, người có thâm niên trong nghề để đọc và nhận xét tác phẩm của anh. Và ông đã chê bai tác phẩm không thương tiếc.
“Nói sao nhỉ?” Vị phó tổng biên tập suy nghĩ tìm từ ngữ phù hợp. Nhìn thái độ của người giới thiệu, ông biết người đàn ông trước mặt không phải dạng vừa. Ông đã cố gắng kiềm chế, không mắng xối xả và ném bản thảo vào mặt anh vì tội lãng phí thời gian của mọi người.
Ngồi đối diện, Trương Vũ Văn cười gượng gạo.
“Giả tạo.” Cuối cùng, vị phó tổng biên tập cũng thốt lên hai từ. “Đúng vậy, giả tạo, ngoài đời làm gì có người như thế.”
Trương Vũ Văn định phản bác “Nhưng…”, nhưng rồi lại thôi. Anh chỉ gật đầu, vẻ mặt ngơ ngác.
Nhà văn và đạo diễn đều là những người kể chuyện, nhưng ở hai lĩnh vực hoàn toàn khác nhau. Vị phó tổng biên tập này là một người có uy tín trong ngành xuất bản. Trương Vũ Văn tin tưởng vào con mắt của ông ta, và cũng tin rằng tác phẩm của mình có lẽ còn chẳng bằng “rác rưởi”.
“Nghề nghiệp chính của anh là gì?” Vị phó tổng biên tập chuyển chủ đề, “Có vẻ anh khá giả nhỉ?”
Trương Vũ Văn dè dặt đáp: “Cũng tạm ổn, không đến nỗi phải lo cơm áo gạo tiền.”
“Vậy đấy.” Vị phó tổng biên tập gật đầu, “Tôi đoán anh không tiếp xúc nhiều với mọi người, và anh cũng chưa thực sự quan sát cuộc sống xung quanh. Anh không phải lo lắng về miếng cơm manh áo, không cần nhìn sắc mặt người khác, cũng chẳng cần phải đoán già đoán non tâm tư của họ. Vì vậy mà động cơ, mục tiêu của các nhân vật trong truyện của anh đều không chân thật. Nói cách khác, tác phẩm thiếu hơi thở cuộc sống. Giống như nhiều diễn viên, họ diễn xuất rất hào nhoáng trên sân khấu, nhìn thì có vẻ hấp dẫn đấy, nhưng lại không thể nào chạm đến trái tim khán giả.”
“Ừm… đúng vậy.” Trương Vũ Văn có chút chán nản, chấp nhận lời phê bình.
“Nếu muốn viết ra tác phẩm hay,” vị phó tổng biên tập nói tiếp, “anh cần phải tiếp xúc với mọi người nhiều hơn, đừng ru rú trong nhà nữa. Anh sống một mình à?”
“Vâng.” Suốt một năm qua, Trương Vũ Văn chỉ ở nhà sáng tác. Các nhân vật trong truyện đều là sản phẩm của trí tưởng tượng. Anh thường tìm kiếm nguyên mẫu nhân vật từ những tác phẩm văn học kinh điển, sau đó dựa vào trí tưởng tượng phong phú của mình để xây dựng và phát triển. Trong điện ảnh, anh thường trau chuốt thêm cho các nhân vật mà biên kịch tạo ra, khiến họ hành động cường điệu và cá tính hơn, mỗi người đều mang một dấu ấn riêng, giống như bước ra từ truyện tranh. Kết hợp với khả năng diễn xuất của diễn viên, các nhân vật trở nên rất sống động.
Tuy nhiên, một khi đã lột bỏ đi lớp áo hào nhoáng của ánh đèn sân khấu và diễn xuất, chỉ còn lại những con chữ khô khan, điểm yếu trong sáng tác của Trương Vũ Văn bỗng lộ rõ mồn một.
Quả thật, nhà văn nào mà chẳng cần quan sát cuộc sống, trải nghiệm những điều mới mẻ để viết nên những tác phẩm hay.
Trương Vũ Văn mang bản thảo về nhà, lòng nặng trĩu thất vọng. Nhìn lại chặng đường sự nghiệp mấy năm qua, mọi thứ đều suôn sẻ đến khó tin. Tiền tài, danh vọng cứ thế tự tìm đến, khiến anh quên mất lời dạy của người thầy năm xưa: Muốn xây dựng nhân vật tốt, hãy bước ra đời, quan sát con người.
Trương Vũ Văn không hề oán trách vị phó tổng biên tập, ngược lại, anh còn cảm thấy biết ơn vì ông đã chỉ cho anh một con đường sáng. Anh không bỏ cuộc, anh vẫn muốn trở thành nhà văn, muốn lưu danh sử sách.
Tuy nhiên, những kẻ suốt ngày hô hào “lưu danh sử sách” thường chẳng đi đến đâu, thậm chí còn dễ bị người đời cười chê. Chỉ có những người thực sự đam mê và cống hiến hết mình cho sự nghiệp mới có thể tạo dựng được tên tuổi bất hủ.
Hôm sau, Trương Vũ Văn lấy lại tinh thần, lên tàu điện ngầm, quan sát vẻ mặt mệt mỏi của những người đi làm. Anh đến một khu dân cư sầm uất ở ven sông, lặng lẽ ngắm nhìn dòng người qua lại.
Dòng sông Kim chia thành phố làm hai thế giới đối lập. Trương Vũ Văn nhận ra rằng, muốn hiểu về hiện thực, trước tiên phải bước vào hiện thực, tiếp cận hiện thực.
Cao ráo, điển trai với khí chất hơn người, khi Trương Vũ Văn dừng lại mua đồ ăn vỉa hè ở một khu phố nhếch nhác, nhiều người đã tò mò nhìn theo, họ nghĩ anh không thuộc về nơi này.
Đúng vậy, Trương Vũ Văn từng sống ở khu này một thời gian, nhưng đã rất lâu rồi anh không quay lại. Anh gần như đã trở thành người xa lạ với nơi này.
Anh cố gắng bắt chuyện với mọi người nhưng thấy kỳ quặc quá, cuối cùng anh vội vàng rời đi.
Rồi một ý tưởng táo bạo lóe lên trong đầu anh:
Tại sao mình không cho thuê nhà nhỉ? Căn biệt thự có 6 phòng ngủ, mình ở một phòng, cho thuê 4 phòng còn lại, vừa tiện theo dõi cuộc sống của người thuê nhà, vừa có thêm chất liệu viết truyện, quá tuyệt còn gì!
Ý tưởng ấy khiến Trương Vũ Văn phấn khích trở lại. Hôm sau, anh quyết định sẽ chỉ cho những người đàn ông đồng tính thuê nhà mà thôi.
Con gái thường lo lắng về sự an toàn nên ít khi chọn ở chung với người lạ, đặc biệt là đàn ông. Đã chỉ cho đàn ông thuê thì giới hạn thêm “gay” cũng chẳng sao. “Gay” cũng chỉ là một trong những nhóm người trong xã hội mà thôi.
Trương Vũ Văn là người quyết đoán. Chiều hôm đó, anh đăng thông tin cho thuê nhà lên mạng. Để tránh bị lộ giàu có, anh giả làm người đăng tin hộ bạn: “Mình muốn tìm người thuê nhà giúp bạn. Bạn mình đang ở nước ngoài, cần tìm nam giới thuê nhà lâu dài”.
Cách làm này rất hiệu quả, đa số trai thẳng đều sợ “gay”, tránh xa còn không hết. Bảo họ sống chung với một đám “gay” thì chẳng khác nào tra tấn tinh thần họ.
Con gái cũng vậy, dù gì thì gay cũng là con trai, sống chung sẽ bất tiện. Có cô nào tò mò hỏi thì anh sẽ từ chối khéo.
Giá thuê nhà được đặt khá rẻ, mục đích chính là tìm “vật thí nghiệm” để anh quan sát và lấy chất liệu viết truyện.
Tối hôm đó, anh nhận được 127 tin nhắn.
Anh quyết định dựa vào cảm quan để lựa chọn ra những người bạn cùng nhà phù hợp, biến căn biệt thự số 7 Giang Loan thành “trường quay” của riêng mình. Không cần phải bước chân ra khỏi nhà mà vẫn thu thập được nguồn chất liệu dồi dào cho tiểu thuyết, còn gì tuyệt vời hơn!
[1] Franz Kafka
[a] (3 tháng 7 năm 1883 – 3 tháng 6 năm 1924) là một
tiểu thuyết gia và
nhà văn viết truyện ngắn người
Bohemia nói
tiếng Đức, được giới phê bình đánh giá là một trong những tác giả có tầm ảnh hưởng nhất
thế kỷ XX. Kafka là một nhà
hiện đại chủ nghĩa và chịu ảnh hưởng mạnh bởi những thể loại khác, bao gồm
chủ nghĩa hiện sinh.
[2] Fyodor Mikhailovich Dostoyevsky (
tiếng Nga: Фёдор Миха́йлович Достое́вский
ngheⓘ; 11 tháng 11 (
lịch cũ: 30 tháng 10) năm 1821 – 9 tháng 2 (lịch cũ: 28 tháng 1) năm 1881), hay còn được gọi là
Dostoevsky, là một
nhà văn nổi tiếng
người Nga.