Tỉnh dậy đã là 5 giờ chiều, hoàng hôn buông xuống, mọi người lại tập trung ở công viên, ai nấy đều đã mua quà lưu niệm. Trương Vũ Văn ngủ đến ngơ ngác, người đắp áo khoác của Hoắc Tư Thần, vừa mở mắt ra đã thấy Thường Cẩm Tinh đang chụp ảnh mình, Hoắc Tư Thần cũng không ngăn cản, chỉ mỉm cười nhìn.

Trương Vũ Văn định bật dậy đánh Thường Cẩm Tinh, mọi người thấy thế liền cười ồ lên rồi tản ra.

Trở về khách sạn, mọi người lại rủ nhau đi tắm suối nước nóng, Trương Vũ Văn chủ động nói: “Để tôi trông Tiểu Kỳ cho, mọi người đi tắm đi.”

Hoắc Tư Thần muốn ở lại với Trương Vũ Văn, nhưng Trương Vũ Văn lại giục y: “Anh đi dạo trong công viên cả buổi, không mặc áo khoác, coi chừng cảm lạnh đấy.”

“Vậy anh đi tắm đây.” Nghiêm Tuấn cười nói.

Trần Hoành chuyển đồ dùng cá nhân sang phòng Nghiêm Tuấn, Thường Cẩm Tinh lại sang ngủ với Trịnh Duy Trạch, Trương Vũ Văn thầm nghĩ, xem ra hôm nay hai người họ lại xảy ra chuyện gì rồi.

Ùa một cái, tất cả đều đi hết, khu vực chung bỗng chốc yên tĩnh lại, chỉ còn lại bộ trò chơi Monopoly chơi dở dang trên bàn, Tiểu Kỳ không còn muốn khám phá bàn ghế sofa nữa, con bé tò mò cầm tờ tiền trong trò chơi lên xem.

“Đừng có xé rách đấy nhé.” Trương Vũ Văn nói với Tiểu Kỳ, cầm úc xắc lại, sợ con bé cho vào miệng.

Trương Vũ Văn rất thích trẻ con, nếu như có một cô con gái như vậy, có lẽ anh sẽ không yêu đương gì nữa, nhất định sẽ toàn tâm toàn ý chăm sóc con bé, đặt tất cả sự chú ý lên người con bé, anh sẽ chi rất nhiều tiền cho con bé, từ khi còn nằm nôi đã cho con bé làm công chúa nhỏ rồi…

Tiểu Kỳ nhìn Trương Vũ Văn một cái, đột nhiên nói: “Vũ Văn?”

Trương Vũ Văn: “???”

Trương Vũ Văn còn tưởng xảy ra chuyện tâm linh gì, giật nảy cả mình, nhưng rất nhanh sau đó anh đã phản ứng lại, nói: “Con đang gọi chú đấy à? Tiểu Kỳ? Con bé biết gọi tên chú rồi sao?”

“Vũ Văn?” Tiểu Kỳ bập bẹ nói.

“Á á á á ——” Trương Vũ Văn kinh ngạc tột độ, đây hình như là từ thứ hai mà Tiểu Kỳ học được sau từ “ba” đấy nhỉ! Hơn nữa phát âm khó như vậy, con bé học kiểu gì thế?

“Vũ Văn?” Tiểu Kỳ thấy phản ứng của Trương Vũ Văn, cảm thấy rất thú vị, con bé cầm tờ tiền đi tới đưa cho anh.

“Trời ơi ——” Đây là lần đầu tiên Trương Vũ Văn gặp phải tình huống này, bị một em bé tin tưởng tuyệt đối, còn gọi cả tên mình, anh không khỏi xúc động suýt khóc, anh muốn bế Tiểu Kỳ lên, nhưng con bé lại từ chối.

“Vũ Văn! Vũ Văn!” Tiểu Kỳ gọi tên Trương Vũ Văn, loạng choạng bỏ đi.

“Có ai không?” Trương Vũ Văn kích động muốn tìm người nào đó khoe khoang một chút, nhưng tiếc là mọi người đều đã đi hết rồi.

Ánh tà dương chiếu vào từ cửa, phủ lên vạn vật một lớp ánh sáng dịu dàng, Trương Vũ Văn cảm nhận được ý nghĩa của khoảnh khắc hiện tại, khoảnh khắc này, anh sẽ nhớ mãi không quên!

“Hu hu…” Trương Vũ Văn suýt nữa thì khóc, cảm động quá đi.

“Con bé con bé con bé… Con bé biết gọi tên chú rồi!” Thấy Nghiêm Tuấn là người đầu tiên quay về, Trương Vũ Văn vội vàng nói: “Nghiêm Tuấn! Cậu nghe thấy không? Con bé biết nói Vũ Văn rồi!”

Nghiêm Tuấn mặc áo choàng tắm, tóc còn hơi ướt, nụ cười rất đẹp trai.

“Ừ.” Nghiêm Tuấn giải thích: “Có lẽ mọi người hay gọi cậu như vậy, con bé nghe nhiều nên biết thôi.”

Trương Vũ Văn nói với Tiểu Kỳ: “Gọi chú một tiếng nữa được không?”

Tiểu Kỳ lại không gọi nữa, giơ tay muốn Nghiêm Tuấn bế, Nghiêm Tuấn bế con bé lên, Tiểu Kỳ còn nắm lấy áo Trương Vũ Văn, không cho anh đi, nói: “Vũ Văn.”

“Oa ha ha ha.” Trương Vũ Văn nói: “Cậu nghe thấy không! Đây là từ thứ mấy con bé biết nói rồi?”

“Từ thứ ba.” Nghiêm Tuấn nói: “Con bé còn biết gọi ‘dì’ nữa.”

Trương Vũ Văn vui mừng khôn xiết, dần dần, các bạn cùng phòng cũng quay về, sau khi nghe Tiểu Kỳ biết gọi tên, mọi người bắt đầu thay phiên nhau dạy con bé nói, Trần Hoành là người lên tiếng trước: “Không công bằng! Này! Nghiêm Tuấn! Có phải ngày nào cậu cũng chỉ dạy con gái gọi Vũ Văn thôi không?”

Mọi người lại được một trận cười nghiêng ngả, Nghiêm Tuấn đang sấy tóc trong phòng, không nghe thấy bọn họ nói gì.

“Tư Thần đâu rồi?” Trương Vũ Văn hỏi.

Thường Cẩm Tinh nói: “Y vẫn đang ở bể suối nước nóng đợi cậu kìa.”

Trương Vũ Văn vội vàng thay áo choàng tắm, chạy ra bể suối nước nóng.

Hoắc Tư Thần đang ngồi trên khu vực đá bên cạnh bể, bị Trương Vũ Văn nhảy ùm xuống làm bắn đầy nước vào mặt.

“Vui vẻ thế à?” Hoắc Tư Thần quan sát Trương Vũ Văn.

Trương Vũ Văn mỉm cười, không giải thích gì thêm.

Thấy cậu đến, Hoắc Tư Thần lại xuống nước, hỏi: “Bây giờ ngủ dậy tỉnh táo hẳn rồi chứ gì?”

Trương Vũ Văn thấy da y ửng đỏ vì hơi nóng, bèn bảo y lên bờ, kẻo ngâm lâu quá lại bị choáng.

“Tối nay không được uống rượu nữa đâu đấy.” Trương Vũ Văn cảnh cáo.

“Nhất định không uống nữa.” Hoắc Tư Thần nói: “Phí hoài cả đêm đẹp trời thế này, lại bị ăn đấm cho mà xem.”

Trương Vũ Văn không trả lời, Hoắc Tư Thần ghé sát lại, hỏi: “Em có mong chờ gì tối nay không?”

Trương Vũ Văn ấn đầu Hoắc Tư Thần, định nhấn y xuống nước, nhưng Hoắc Tư Thần đã đề phòng từ trước, đỡ lại, hai người lộn xộn dưới nước một hồi, Trương Vũ Văn đột nhiên phát hiện ra sức mình không bằng Hoắc Tư Thần, suýt chút nữa thì lật thuyền.

Nhưng Hoắc Tư Thần cũng chỉ trêu chọc anh một chút cho vui, sau đó liền nhanh chóng buông tay.

“Em cảm thấy hai người con trai yêu nhau, thì nên như thế nào?” Sau khi bình tĩnh lại, Hoắc Tư Thần hỏi.

“Em chỉ biết là có thể cùng nhau tắm suối nước nóng.” Trương Vũ Văn biết rõ y muốn hỏi gì, nhưng anh không muốn dính bẫy.

Hoắc Tư Thần mỉm cười nói: “Ừm, đó cũng là một khía cạnh.”

“Anh lên bờ đi.” Trương Vũ Văn nói: “Uống chút nước đi.”

Hoắc Tư Thần liền trần truồng bước lên, ngồi bên bờ nói chuyện với anh.

Trương Vũ Văn đánh giá Hoắc Tư Thần, vóc dáng anh chàng này quả thực to hơn anh một chút, nếu nhìn từ góc độ ve vãn bạn tình trong tự nhiên, thì những kẻ có hình thể to lớn hơn thường đóng vai trò bảo vệ, tức là giống đực, trong mối quan hệ đồng tính, có lẽ là top.

Hoắc Tư Thần lại nói: “À đúng rồi, anh có thể xin được làm bên chủ động một lần nữa không?”

Trương Vũ Văn: “Cái đó gọi là top, cũng có thể gọi là ‘1’, xem ra anh vẫn luôn nghĩ đến chuyện đó nhỉ.”

Hơi thở của Hoắc Tư Thần bỗng trở nên dồn dập, có vẻ như khá căng thẳng, y theo bản năng liếm môi, nhìn Trương Vũ Văn.

“Chỉ là… đang giả định thôi… bàn bạc trước thôi mà.” Hoắc Tư Thần nói.

“Nếu như em nói em nhất định phải làm top, nếu không thì thôi, anh có chấp nhận không? Hay là… lui một bước, chúng ta làm bạn bè như trước?” Trương Vũ Văn hỏi ngược lại.

Hoắc Tư Thần lập tức nói: “Không, Vũ Văn, anh thật sự thích em…”

Ngay sau đó, y nhận ra tỏ tình ở bể suối nước nóng thật sự quá không chính thức, mặt càng đỏ hơn, vội vàng giải thích: “Anh cảm thấy… những chuyện này… đều có thể khắc phục được. Nếu em thật sự không thể chấp nhận, nhất định phải là anh… Ừm…Anh cũng sẵn sàng thử, chỉ là…”

Trương Vũ Văn yên lặng nhìn Hoắc Tư Thần, trong lòng rất cảm động. Từ phản ứng của Hoắc Tư Thần, anh có thể nhận ra y chưa từng quan hệ với con trai bao giờ, trong chuyện ấy, Hoắc Tư Thần tỏ ra rất căng thẳng và vụng về. Anh cũng có thể nhận ra, Hoắc Tư Thần thật lòng thích minhd.

“… Chỉ là…” Hoắc Tư Thần ngập ngừng nói: “Có thể sẽ không được như em mong đợi, ý tớ là, chưa chắc đã hòa hợp…”

Trương Vũ Văn ra hiệu không cần nói nữa.

“Được thôi.” Trương Vũ Văn hào phóng nói: “Chỉ là tư thế thôi mà, có gì to tát đâu, em cũng muốn thử cảm giác làm bot xem sao.”

Sau đó, Hoắc Tư Thần nín thở, khi nghe thấy câu này, y lập tức có phản ứng.

Trương Vũ Văn cũng nhìn thấy, bật cười ha ha, hất nước vào người y, Hoắc Tư Thần đỏ mặt.

“Cho dù cảm thấy không thoải mái…” Trương Vũ Văn nói: “Thì cũng có rất nhiều cách khác.”

Hoắc Tư Thần “ừm” một tiếng, nói: “Vậy quyết định như thế nhé!”

Trương Vũ Văn: “Nhưng em có một yêu cầu, ừm, đúng rồi.”

Trương Vũ Văn nhìn cơ thể trần trụi của Hoắc Tư Thần từ trên xuống dưới, kết hợp với khuôn mặt đẹp trai lại nghiêm túc đó, thật sự rất quyến rũ.

“Thỉnh thoảng cậu cũng phải để em làm top một lần chứ.” Trương Vũ Văn nói: “Anh chấp nhận không?”

Trương Vũ Văn nhất định phải thử qua thân thể đẹp đẽ, trắng trẻo, tràn đầy khí chất tinh anh của Hoắc Tư Thần này mới được.

“Được.” Hoắc Tư Thần không cần suy nghĩ liền đồng ý.

Cuộc đối thoại này thật sự quá kỳ quái, không ngờ lại có thể thảo luận nghiêm túc chuyện tư thế trên giường ở bể suối nước nóng như thế. Nhưng đây cũng là vấn đề mà hai người con trai yêu nhau bắt buộc phải giải quyết, chỉ là không biết hai thằng bot nếu như thích nhau thì có xuất hiện màn thương lượng giống vậy hay không… Trương Vũ Văn thầm nghĩ.

Khi quyết định thử yêu đương với Hoắc Tư Thần, Trương Vũ Văn đã định áp dụng một kiểu quan hệ đồng tính hoàn toàn mới – một mối quan hệ bình đẳng, tôn trọng lẫn nhau.

Sẽ không có chuyện top mạnh mẽ hơn, đương nhiên phải chăm sóc, yêu chiều bot, còn bot thì phải dựa dẫm vào top.

Nhưng Hoắc Tư Thần lại hoàn toàn không có kinh nghiệm gì với mối tình vừa mới chớm nở này, trong rất nhiều chi tiết, y đều xử lý theo kiểu dị tính luyến ái, Trương Vũ Văn có thể cảm nhận được, đôi khi Hoắc Tư Thần xem anh như con gái vậy.

Nhưng mà chuyện này cũng không quan trọng, y sẽ thay đổi dần dần thôi.

Lúc ăn tối, bầu không khí còn náo nhiệt hơn cả tối hôm qua, Nghiêm Tuấn và Hoắc Tư Thần đều tự giác không uống rượu nữa. Trịnh Duy Trạch và Thường Cẩm Tinh lại ngồi cạnh nhau. Trương Vũ Văn muốn khoe khoang chuyện Tiểu Kỳ biết gọi tên mình, nhưng con bé lại đang chăm chú xem phim hoạt hình trên điện thoại của Nghiêm Tuấn.

“Chúng ta còn chưa cụng ly mà.” Trần Hoành là người đầu tiên đề nghị.

“Đúng rồi!” Thường Cẩm Tinh buông điện thoại xuống, cầm ly nước lên.

Ngay từ khi mọi người đề nghị cụng ly, Trương Vũ Văn đã cảm thấy khoảnh khắc ngại ngùng xã giao sắp sửa ập đến.

Quả nhiên, Trần Hoành nói: “Cảm ơn Vũ Văn, đã cho chúng ta có cơ hội tụ tập ở đây, trở thành bạn bè tốt của nhau.”

“Đúng vậy!” Trịnh Duy Trạch nói: “Cảm ơn Vũ Văn đã dẫn bọn em đi chơi.”

Mặt Trương Vũ Văn bắt đầu đỏ bừng, nói: “Là duyên phận đấy.”

“Cảm ơn cậu, Vũ Văn.” Nghiêm Tuấn cũng mỉm cười nâng ly: “Cậu biết tôi muốn nói gì mà.”

“Cảm ơn cậu.” Thường Cẩm Tinh nói: “Cậu đã thay đổi tôi rất nhiều.”

Trương Vũ Văn sợ nhất là những trường hợp thế này, đặc biệt là khoảnh khắc mọi người bộc lộ cảm xúc thật… Lần nào cũng khiến anh chỉ muốn chui xuống gầm bàn cho xong chuyện.

Hoắc Tư Thần nói: “Vũ Văn là người rất tốt, may mắn ba đời mới quen được em ấy.”

“Thôi đừng nói nữa.” Trương Vũ Văn cầu xin: “Ngại chết mất.”

Trịnh Duy Trạch nói: “Thật đấy, cuộc sống của em đã hoàn toàn thay đổi, so với trước đây thì vui vẻ hơn rất nhiều.”

Trương Vũ Văn thầm nghĩ, vậy thì sau này tôi sẽ không giục các cậu đóng tiền nhà nữa.

“Rồi rồi, cụng ly nào.” Trương Vũ Văn nói: “Trong năm tới, tất cả chúng ta đều phải tiếp tục cố gắng.”

Lúc cụng ly, Trương Vũ Văn lại có chút xấu hổ, bởi vì ban đầu mục đích cậu làm những chuyện này vốn dĩ không được trong sáng cho lắm, phải nói là thay đổi, thì ngược lại chính anh mới là người học hỏi được nhiều điều từ những người bạn cùng phòng tốt bụng, nhiệt tình này, trước đây anh luôn cho rằng bản thân không cần giao tiếp xã hội cũng có thể sống tốt, nhưng sự xuất hiện của họ đã mang đến cho cậu một cuộc sống rực rỡ hơn.

Mà anh thì chẳng có gì cho họ, thứ duy nhất anh có, chỉ là chút tiền lẻ, trước mặt bạn bè, lần đầu tiên Trương Vũ Văn cảm thấy tâm hồn mình thật nhỏ bé.

May mà màn ca tụng ông chủ nhà này cũng nhanh chóng kết thúc, hôm nay ăn lẩu bò, vừa bê lên, mọi người liền ồ lên một tiếng, ai nấy đều lấy điện thoại ra chụp ảnh, Thường Cẩm Tinh còn sử dụng cả máy ảnh cơ nữa.

“Ôi chao, ước gì được ở đây mãi mãi!” Trịnh Duy Trạch nói.

“Lần sau tôi lại dẫn cậi đến.” Trương Vũ Văn nói.

“Ở nhà không vui sao?” Thường Cẩm Tinh cười nói: “Ngoại trừ suối nước nóng, thì ở nhà cũng rất thoải mái mà.”

Trịnh Duy Trạch ngẫm nghĩ một lúc, hình như cũng đúng.

Nghe thấy bọn họ nói “ở nhà”, hình như Hoắc Tư Thần đã nghĩ đến chuyện gì, cy nhìn về phía Trương Vũ Văn, Trương Vũ Văn biết chắc chắn y đang nghĩ sau này hai người họ nên gặp nhau như thế nào, có nên sống chung hay không, nên qua đêm ở đâu…

Những chuyện đó đều có phần hơi nhanh, tuy rằng tiến triển của bọn họ vốn dĩ đã rất nhanh rồi, nhưng hiện tại Trương Vũ Văn vẫn chưa muốn bàn đến chuyện sống chung, yêu đương thì có thể làm tình, còn sống chung chính là sinh hoạt… Nhưng nhìn Hoắc Tư Thần ngẩn người ra, Trương Vũ Văn lại muốn trêu chọc y một chút.

Hoắc Tư Thần ngồi đối diện anh, cạnh Nghiêm Tuấn, Trương Vũ Văn bèn duỗi chân ra, lúc này Nghiêm Tuấn đang mải mê tán gẫu với Thường Cẩm Tinh, Trương Vũ Văn vừa nghe chuyện cười, vừa giơ chân mang tất thể thao trắng tinh giẫm nhẹ lên mu bàn chân Hoắc Tư Thần dưới gầm bàn, sau đó nhẹ nhàng cọ qua cọ lại.

Trong phòng ăn trải thảm tatami, Nghiêm Tuấn đột nhiên ngừng nói chuyện, quay sang nhìn Trương Vũ Văn.

Trương Vũ Văn lập tức nhận ra mình đã trêu nhầm người, vội vàng rụt chân lại, nói: “Xin lỗi!”

Nghiêm Tuấn lập tức hiểu ra Trương Vũ Văn muốn trêu chọc Hoắc Tư Thần, bèn im lặng không nói gì nữa.

Hoắc Tư Thần: “?”

Trương Vũ Văn cũng không dám trêu chọc y nữa, nếu không Hoắc Tư Thần sẽ biết chuyện gì vừa xảy ra, chỉ đành ngại ngùng im lặng. May mà Trần Hoành kể một câu chuyện cười về tập gym và thịt bò, mọi người cùng phá lên cười.

Đêm xuống, bữa tối không có rượu bia dường như thiếu thiếu gì đó, sau khi về phòng, Hoắc Tư Thần đóng cửa lại, ôm Trương Vũ Văn từ phía sau.

“Làm gì thế?” Trương Vũ Văn nói: “Đừng có sờ mó lung tung, em ăn no quá rồi…”

“Không có sờ mó lung tung, sờ mó quang minh chính đại mà, muốn thân mật với em một chút.” Hoắc Tư Thần vừa nói được một nửa thì tiếng động bên ngoài đã cắt ngang hy vọng nhỏ nhoi của y.

“Vũ Văn, hai người đang làm gì thế?” Thường Cẩm Tinh nói.

Trương Vũ Văn không nhịn được cười, còn Hoắc Tư Thần thì có chút bất đắc dĩ.

“Suỵt.” Trương Vũ Văn lại đi mở cửa, nói: “Đừng làm Tiểu Kỳ thức giấc.”

“Có đánh mạt chược bên cạnh con bé cũng không tỉnh được đâu.” Nghiêm Tuấn cũng đi ra, trở về khu vực chung, nói với Trương Vũ Văn: “Ra chơi không?”

“Chơi gì?” Hoắc Tư Thần cũng bước ra, nói: “Monopoly à?”

Trần Hoành, Trịnh Duy Trạch và Thường Cẩm Tinh lần lượt ngồi xuống khu vực chung, mọi người vây quanh chiếc bàn thấp, ôm gối tựa vào người.

Điện thoại Hoắc Tư Thần reo, y bèn về phòng nghe điện thoại, Trương Vũ Văn chừa một chỗ bên cạnh cho y.

“Hay là chơi sự thật hay thử thách đi.” Trịnh Duy Trạch đề nghị.

Thôi đừng – Tất cả mọi người đồng thanh nghĩ thầm, nhưng lời đến miệng lại biến thành: “Được đấy”. Ai nấy đều đang chờ người khác lên tiếng từ chối.

“Cũng được, nhưng phải giới hạn chủ đề.” Trương Vũ Văn nói.

Như vậy sẽ an toàn hơn so với lần chơi trên núi rồi… Mọi người lại đồng thời nghĩ thầm.

“Được thôi.” Trần Hoành nói: “Dùng xúc xắc hay bài?”

“Để tôi xem nào…” Thường Cẩm Tinh nói: “Truth or Dare giới hạn chủ đề à, xem trên mạng có chủ đề gì hay ho không…”

“Bài đi.” Trịnh Duy Trạch vừa xáo bài vừa nói: “Chúng ta dùng tiền và phỉnh trong trò Monopoly này chơi nhé?”

“Được.” Trương Vũ Văn nói.

Thế là mọi người quyết định thay cho Hoắc Tư Thần vắng mặt, Trịnh Duy Trạch chia bài, Trần Hoành chia phỉnh, mọi người bắt đầu chơi bài 6 người, Thường Cẩm Tinh nói: “Mỗi vòng một lần Truth, tổng cộng sáu vòng, người thua nhiều nhất sẽ phải làm Dare.”

“Được.” Nghiêm Tuấn nói: “Chủ đề là gì?”

“Để tớ xem nào… Chủ đề đầu tiên là…” Thường Cẩm Tinh nói: “Chủ đề này đi! Sở thích khi xxx! Cậu có sở thích nào khó nói về chuyện ấy không? Nào cùng nhau bàn luận về fetish đi! Phải miêu tả chi tiết, không dưới ba nghìn chữ nhé.”

“Trời ạ ——”

Mọi người đồng thanh thầm nghĩ, chủ đề này thật sự quá bùng nổ!

“Đổi chủ đề khác đi!” Trương Vũ Văn nói.

“Những chủ đề khác không hay bằng chủ đề này đâu.” Thường Cẩm Tinh nói: “Tin tôi đi.”

“Chủ đề này hay đấy chứ.” Trần Hoành nói: “Tôi tò mò về fetish của mọi người lắm rồi.”

Trương Vũ Văn: “…”

“Uống rượu không?” Thường Cẩm Tinh lại hỏi: “Không uống rượu thì chơi không vui, nhưng đừng có uống nhiều quá đấy.”

“Ừm…” Trương Vũ Văn suy nghĩ một chút, nói: “Vậy uống một chút thôi, nồng độ nhẹ thôi, để tôi đi mua.”

Trương Vũ Văn đi mua đồ uống, Trần Hoành lại nói: “Lát nữa tập trung hỏa lực vào Tư Thần, tôi tò mò về cậu ta lắm rồi.”

Hoắc Tư Thần nghe điện thoại xong đi ra, tất cả mọi người đều nhìn y chằm chằm.

Hoắc Tư Thần: “?”

“Vũ Văn đâu?” Hoắc Tư Thần lại hỏi.

“Đi mua rượu rồi.” Trịnh Duy Trạch nói: “Cậu lấy bài cho cậu ấy đi.”

Trương Vũ Văn mua một túi lớn đủ loại rượu trái cây và rượu sữa, tuy nồng độ không bằng rượu sake, nhưng cũng không phải là nhẹ, mọi người chọn cho mình một loại yêu thích, rồi bắt đầu uống.

Điện thoại Hoắc Tư Thần lại reo, y vội vàng cáo lỗi đi nghe điện thoại, mọi người nhất thời đều đánh bài rất cẩn thận, sợ bản thân trở thành mục tiêu công kích.

“Đã nói là chơi chủ đề này rồi đấy nhé.” Thường Cẩm Tinh nói.

“Chủ đề gì cơ?” Trương Vũ Văn giả vờ ngớ ngẩn, anh cầm hai bộ bài, bộ của mình thì sắp đánh xong rồi, còn bộ của Hoắc Tư Thần thì chẳng thèm quan tâm.

Hoắc Tư Thần quay lại, nói: “Thật sự xin lỗi, tự dưng tối nay có nhiều việc quá.”

Mọi người đều nhìn y với ánh mắt đầy ẩn ý: “Không sao, không sao.”

Ván bài diễn ra vô cùng căng thẳng, tuy rằng đại khái ai cũng biết khoảnh khắc “xã hội chết” rồi sẽ đến, nhưng đến muộn một chút vẫn tốt hơn.

Ván đầu tiên, thật bất ngờ, người thua cuộc lại chính là Thường Cẩm Tinh, người đã đề nghị chơi chủ đề này! Thường Cẩm Tinh vốn dĩ chỉ còn một đôi, ai ngờ những người khác đánh nhanh quá, khiến gã trở tay không kịp, mọi người đều chạy trối chết.

Thường Cẩm Tinh sững sờ.

“Nhanh nói đi, nhanh nói đi!”

Mọi người đều không ngờ người thua đầu tiên lại là Thường Cẩm Tinh, tất cả đều phá lên cười, Hoắc Tư Thần thì ngơ ngác, còn chưa biết luật chơi, bèn hỏi: “Có luật gì à?”

Trương Vũ Văn cười đến mức nằm bò ra bàn, phẩy tay với Hoắc Tư Thần, ý bảo y nghe rồi sẽ biết.

“Tôi…” Thường Cẩm Tinh thật sự không mở miệng nổi, định bịa đại một cái, nhưng đám người này nhất định sẽ nhận ra.

“Đừng có bịa chuyện đấy nhé.” Trần Hoành cảnh cáo: “Anh em với nhau bao lâu nay rồi, còn không nhìn ra được nữa sao?”

Thường Cẩm Tinh liếc nhìn Trần Hoành, cắn răng nói: “Tôi… hơi thích… ừm… thử… high…”

“Mẹ kiếp ——” Tất cả mọi người đều sững sờ, còn Hoắc Tư Thần thì vẫn ngơ ngác như cũ, hỏi: “Đang chơi Truth phải không?”

Trương Vũ Văn cũng rất kinh ngạc, nhưng điều này hoàn toàn có khả năng xảy ra.

“Nhưng tôi là top.” Thường Cẩm Tinh bổ sung thêm một câu.

“Làm bot thì có sao đâu.” Nghiêm Tuấn nói: “Làm bot thì làm sao? Lại đây, hôn anh một cái nào.”

Mặt Thường Cẩm Tinh đỏ bừng, đẩy Nghiêm Tuấn ra, Hoắc Tư Thần vẫn nhỏ giọng hỏi Trương Vũ Văn: “High là gì thế?”

Trương Vũ Văn đang định giải thích thì Thường Cẩm Tinh đã chủ động giải thích: “Là massage tuyến tiền liệt.”

Hoắc Tư Thần: “Ồ, ừm, tuyến tiền liệt.”

Vẻ mặt Hoắc Tư Thần như thể còn muốn hỏi tuyến tiền liệt là gì, nhưng y đã biết điều im lặng.

Biểu cảm của Trịnh Duy Trạch thì rất phức tạp, như thể anh chàng top mà cậu ta thầm thương trộm nhớ không còn thuần khiết nữa rồi. Nhưng Thường Cẩm Tinh lại nói: “Trước đây tôi từng có bạn gái, thử một hai lần, sau đó không biết tại sao, nó lại trở thành một thứ gì đó giống như fetish vậy, tất nhiên, phần lớn thời gian đều là tôi tự tưởng tượng thôi.”

“Rất nhiều trai thẳng cũng vậy mà.” Trần Hoành nói: “Tôi có ông khách hàng rất thích chơi trò xxx với vợ…”

Trương Vũ Văn chẳng thấy sốc tí nào, chỉ thấy rất thú vị, sau khi sắc mặt Thường Cẩm Tinh trở lại bình thường, dáng vẻ gã thoải mái bàn luận về sở thích của mình như vậy, lại toát ra chút gì đó rất quyến rũ, tạo nên sự tương phản cực lớn với hình tượng công tử đào hoa của gã.

“High thật sự rất sướng à?” Trương Vũ Văn hỏi.

“Cũng bình thường thôi.” Trịnh Duy Trạch nói: “Còn phải xem kỹ thuật của top nữa, tự xử thì sẽ dễ tìm được điểm G hơn.”

Trong khoảng thời gian ở bên người yêu cũ, có một thời gian Trương Vũ Văn không hiểu nổi, liệu có phải đối phương thật sự thấy rất sướng hay không, hay là vì yêu hắn nên mới phối hợp như vậy. Anh cảm thấy đáng lẽ ra phải có khoái cảm chứ, nhưng sau đó thời gian bọn họ ở bên nhau càng lâu, tần suất làm tình càng giảm.

“Thế nên đúng là có cảm giác rất mãnh liệt.” Nghiêm Tuấn nói.

“Cậu muốn thử không?” Trần Hoành quay sang hỏi Nghiêm Tuấn.

Nghiêm Tuấn xua tay, mọi người lại được một trận cười nghiêng ngả, Thường Cẩm Tinh nói: “Mấy người chưa từng thử bao giờ à?”

“Ba người bọn họ chưa từng thử.” Trần Hoành nói: “Tôi từng bị làm một lần rồi.”

“Wow ——” Trương Vũ Văn rất khó tưởng tượng ra cảnh Trần Hoành làm bot, nhưng kiểu đàn ông cơ bắp thế này cũng có thể tạo ra cảm giác trái ngược, rất nhiều lúc tư thế của gay không cố định, có người thích thử nghiệm, tìm kiếm sự kích thích mới lạ, bèn đổi vai trò một vài lần, tất cả đều là thú vui thôi.

Thường Cẩm Tinh quay sang nói với Trần Hoành: “Phải không, cũng có khoái cảm mà, đúng không?”

Trần Hoành: “Lúc đầu đau thật đấy, sau đó thì… miễn cưỡng coi như cũng có chút khoái cảm.”

Thường Cẩm Tinh: “Có thể là do chưa tìm đúng vị trí, còn liên quan đến kích cỡ, kỹ thuật nữa.”

Trịnh Duy Trạch nói: “Trước đây tôi từng hẹn hò với một anh chàng bot, kỹ thuật của anh ấy siêu đỉnh, lần nào cũng lên đỉnh được. Cảm giác cứ như sóng biển, hết đợt này đến đợt khác ập đến.”

“Vậy cậu tìm tuyến tiền liệt có chuẩn không?” Nghiêm Tuấn lại hỏi Thường Cẩm Tinh.

Thường Cẩm Tinh: “Chuẩn chứ, giống như… quả hạt dẻ vậy, anh không được ấn mạnh quá, sẽ đau, mà cũng không được dài quá, nếu không sẽ chạm đến cửa thứ hai.”

Hoắc Tư Thần: “Cửa thứ hai là gì?”

Mọi người: “…”

Hoắc Tư Thần: “…”

Trương Vũ Văn: “Là chỗ sâu hơn bên trong, sẽ rất đau, nếu dài quá thì dù là trai hay gái đều sẽ cảm thấy khó chịu.”

Kiến thức này cần phải có phần cứng đạt kích cỡ nhất định, hơn nữa kinh nghiệm phải đủ nhiều thì mới biết được.

Trịnh Duy Trạch cũng giải thích: “Điểm G của tuyến tiền liệt thật ra rất nông, bình thường khoảng 12cm là đủ rồi, còn lại phải xem kỹ thuật. Hôn và vuốt ve cũng rất quan trọng.”

“Ừ, đúng vậy.” Trương Vũ Văn hoàn toàn đồng ý, phần cứng thật sự không phải cứ to là tốt, cùng lắm chỉ là nhìn sẽ thấy sexy hơn thôi.

Trịnh Duy Trạch lại hỏi: “Vậy anh thích làm bot à?”

“Thật ra tôi không thích làm bot.” Thường Cẩm Tinh nói: “Chỉ là tôi có sở thích với chỗ đó thôi.”

“Ồ…” Trương Vũ Văn nói: “Có thể hiểu là trai thẳng thích high.”

Trần Hoành nói: “Chơi cửa trước cũng được mà, đi cửa trước cũng có thể chạm vào tuyến tiền liệt.”

“Sao anh biết nhiều thế!” Mọi người lập tức nhìn Trần Hoành với ánh mắt khác hẳn.

Thường Cẩm Tinh nói: “Tôi đã thử rồi, đúng là phải mạnh bạo một chút, nhưng dễ bị viêm nhiễm lắm.”

“Đi cửa trước là gì?” Hoắc Tư Thần hỏi.

“Là…” Trương Vũ Văn đưa tay lên che mặt.

Đây là lần đầu tiên Hoắc Tư Thần tiếp xúc với chủ đề này, giống như kiểu ôn thi nước rút vậy, khả năng tiếp thu sắp quá tải rồi.

“Rồi sao nữa?” Thường Cẩm Tinh nói: “Tiếp tục nào?”

“Khoan đã.” Trần Hoành nói: “Chuyện này của cậu căn bản không tính là fetish! Đây là thứ mà bot bình thường nào cũng thích mà!”

“Nhưng tôi là top!” Thường Cẩm Tinh vừa xáo bài vừa nói.

Nghiêm Tuấn cũng kịp phản ứng, nói: “Suýt chút nữa là bị cậu ta lừa rồi!”

Thường Cẩm Tinh nói: “Không có! Tôi thật sự chỉ có fetish này thôi, phải kết hợp với điều kiện của mỗi người nữa…”

Trương Vũ Văn bật cười ha ha, Thường Cẩm Tinh lại bắt đầu chia bài, mọi người cũng không truy hỏi thêm nữa.

Ván thứ hai, Hoắc Tư Thần bắt đầu đánh bài rất nghiêm túc, nhưng có thể nhận ra vẻ mặt của y vẫn còn đang chìm trong cơn sóng thần kinh ngạc.

“Massage tuyến tiền liệt thật sự rất sướng à?” Hoắc Tư Thần hơi nhíu mày, hỏi Trương Vũ Văn.

Tất cả mọi người đều nghe thấy câu hỏi thốt ra từ trong lòng này, bèn đồng thanh hỏi: “Anh muốn thử à?”

Sau đó lại là một tràng cười nghiêng ngả, cuối cùng cũng làm Tiểu Kỳ trong phòng thức giấc, Nghiêm Tuấn vội vàng đi dỗ dành con gái, mọi người lại tiếp tục thảo luận sôi nổi chủ đề vừa rồi, nhưng lần này không còn xoay quanh việc trêu chọc Thường Cẩm Tinh nữa, mà là Trần Hoành đang chia sẻ về mối tình ngắn ngủi của mình vào năm ngoái.

“Rồi… suỵt.” Nghiêm Tuấn nói: “Mọi người nói nhỏ thôi.”

Bài bay tứ tung, rượu trái cây uống vào cũng hơi ngà ngà say, men rượu bốc lên, chủ đề nói chuyện lại càng thêm cởi mở, nghe đến mức Trương Vũ Văn muốn cứng luôn rồi.

“Tới cậu rồi đấy, Vũ Văn!” Thường Cẩm Tinh đánh lá bài cuối cùng.

“Cuối cùng cũng đến lượt cậu.” Trần Hoành đã hoàn toàn quên mất chuyện phải tập trung hỏa lực vào Hoắc Tư Thần.

Ván này bài của Trương Vũ Văn rất xấu, không thể nào chạy thoát, anh đã chuẩn bị tâm lý từ trước, bèn nói: “Tôi thích… xxx ngoài trời.”

“Ồ ——”

Tuy rằng không bùng nổ như chủ đề trước, nhưng đây cũng là một fetish khá hiếm gặp.

“Ví dụ như ở giảng đường đại học…” Trương Vũ Văn nói: “Sân thượng, phòng học, ngoài trời, nhưng phải cẩn thận camera…”

Hoắc Tư Thần nhìn Trương Vũ Văn, có vẻ hơi bất ngờ.

“Nhà vệ sinh thì sao?” Nghiêm Tuấn hỏi.

“Bẩn quá, không chấp nhận được.” Trương Vũ Văn nói: “Môi trường phải sạch sẽ.”

“Vậy anh đã từng xxx ngoài trời bao giờ chưa?” Trịnh Duy Trạch tò mò hỏi: “Xin lỗi, em hỏi như vậy, Tư Thần có…?”

“Không sao.” Hoắc Tư Thần nói: “Hoàn toàn không sao, anh cũng muốn nghe. Thật sự là không sao cả… Em mau kể đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play