Hôm nay là sinh nhật Nghiêm Tuấn.

Lần đầu tiên Nghiêm Tuấn biết mình thích con trai là vào thời cấp ba, người anh thích tên là Mục Tằng.

Họ quen biết nhau từ năm lớp sáu, cho đến khi tốt nghiệp cấp ba.

Mục Tằng là một chàng trai nho nhã, học giỏi, cậu ấy rất thông minh, cũng rất cẩn thận, không hề để lộ chút ý đồ thực sự nào, chỉ luôn đối xử tốt với Nghiêm Tuấn một cách âm thầm, từ năm lớp sáu, Mục Tằng đã mua bữa sáng cho anh, chép bài giúp anh, tặng giày cho anh, cùng anh đi du lịch.

Gia đình Mục Tằng, bố mẹ đã ly hôn, cậu ấy sống với mẹ quanh năm suốt tháng. Cậu ấy rất đa sầu đa cảm, làn da trắng trẻo, ngũ quan thanh tú, tính cách lại dịu dàng như con gái, thích viết tiểu thuyết trong sổ tay, nghe nhạc cổ điển, gu thẩm mỹ của cậu ấy rất tốt, mua quần áo cho Nghiêm Tuấn, dạy cậu ấy xem tranh, học thưởng thức âm nhạc, còn kèm cậu ấy học tập.

Tuổi trẻ của Nghiêm Tuấn là khoảng thời gian mà bản năng che chở không có chỗ để thể hiện, nên anh rất tự nhiên đảm nhận vai trò chăm sóc cho Mục Tằng, các bạn nữ trong lớp thường trêu chọc hai người, sau hai năm như vậy, cách hai người họ ở chung với nhau cũng ngày càng giống một cặp đôi.

Nếu như lúc đó, Nghiêm Tuấn biết “hãm phanh” kịp thời, thì có lẽ những chuyện sau này đã không xảy ra.

Nhưng anh đã không làm như vậy, anh hoàn toàn không nghĩ đến vấn đề đó, chỉ coi người bạn học như em trai, sau khi lên cấp ba, Nghiêm Tuấn đã chủ động xin ở cùng phòng với Mục Tằng, sau khi ở cùng phòng, tâm tư của Mục Tằng dường như càng lộ liễu hơn, hai người bắt đầu giận dỗi, làm hòa, giận dỗi… như một cặp tình nhân thực thụ. Đúng vậy, bạn bè với nhau cũng có thể như thế, Nghiêm Tuấn vẫn không hề nghĩ ngợi gì, chỉ cho rằng đó là sự chiếm hữu đơn thuần giữa anh em, điểm khác biệt duy nhất là cậu em trai này có phần nhạy cảm hơn một chút.

Đôi khi anh cảm thấy Mục Tằng rất vô lý, nhưng cậu không hề hay biết rằng, Mục Tằng đã coi ạm như bạn trai của mình, chỉ là chưa “vạch trần” lớp giấy mỏng manh cuối cùng mà thôi. Năm lớp 11, bố Nghiêm Tuấn qua đời vì bệnh nặng, cuộc sống của anh như rơi xuống vực thẳm, gần nửa năm trời anh chìm trong đau khổ, trong khoảng thời gian tăm tối đó, Mục Tằng đã luôn ở bên cạnh anh. Gia đình Nghiêm Tuấn không còn trọn vẹn, nhưng Mục Tằng đã phải chịu đựng sự không trọn vẹn đó rất nhiều năm rồi – hai người họ liếm láp vết thương cho nhau, ở bên cạnh nhau, tìm kiếm sự an ủi từ đối phương.

Cuối cùng, vào một đêm đông, Nghiêm Tuấn vừa tròn mười tám tuổi, cậu uống say, khi trở về ký túc xá, trong cơn say mèm, anh đã lên giường với Mục Tằng.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Nghiêm Tuấn thầm nghĩ, chết tiệt! Mình đã làm cái quái gì thế này?!

Lúc đó anh hoàn toàn mù mờ về giới tính của bản thân, chỉ coi Mục Tằng là bạn tốt, không ngờ anh coi Mục Tằng là bạn, còn Mục Tằng lại đang nhòm ngó cậu bé của anh, điều này khiến anh vô cùng sốc.

Mục Tằng không hề nhắc đến chuyện đã xảy ra đêm hôm đó, vài ngày sau, Nghiêm Tuấn dần dần lấy lại tinh thần, coi chuyện lệch lạc đầy bối rối và hoang mang đó là một trò chơi quá trớn trong cơn say, cố gắng để mối quan hệ giữa hai người trở lại như trước.

Nhưng Mục Tằng lại rất nhanh tấn công lần nữa, cậu ấy rất thông minh, còn Nghiêm Tuấn thì không chỉ ngốc nghếch mà còn chưa có kinh nghiệm, anh vừa không nỡ đánh mất tình bạn năm năm với Mục Tằng, vừa cảm thấy không nên tiếp tục như vậy nữa.

Sau đó, hai người lại lên giường với nhau, lần này Nghiêm Tuấn không thể nào chối cãi được nữa. Lúc quan hệ, anh hoàn toàn tỉnh táo, bởi vì Mục Tằng đang giận dỗi trong phòng, chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt – lúc ăn cơm Nghiêm Tuấn không đợi cậu ấy. Cậu ấy chùm chăn khóc nức nở, Nghiêm Tuấn đành phải dỗ dành, dỗ dành mãi, rồi ôm lấy cậu ấy, sau đó là hôn, cuối cùng Nghiêm Tuấn cũng phải thừa nhận: Anh đúng là gay, anh có cảm giác với con trai, đặc biệt là những chàng trai có khí chất dịu dàng.

Anh vừa cảm thấy tội lỗi, liên tục phủ nhận bản thân, vừa chìm đắm trong sự dịu dàng của Mục Tằng… Mục Tằng đã có được thứ mình muốn, càng ra sức nghĩ cách để trói chặt Nghiêm Tuấn, lúc đó Nghiêm Tuấn không chỉ lần đầu biết yêu, mà còn là trai tân, anh nửa đẩy nửa theo chiều theo Mục Tằng, trở thành người yêu của cậu ấy một cách rất hỗn loạn, vừa nơm nớp lo sợ bị bạn bè và thầy cô phát hiện, vừa hoang mang và bất an về tương lai của chính mình.

May mắn thay, Mục Tằng đã chủ động chấm dứt mối quan hệ này, năm lớp 12, cậu ấy lặng lẽ sang Anh, trong lòng Nghiêm Tuấn như trút được gánh nặng, nhưng vẫn có chút tiếc nuối. Nỗi buồn man mác đó đạt đến đỉnh điểm khi cậu định đi thăm Mục Tằng, nhưng lại phát hiện ra cậu ấy đã có bạn trai người da trắng.

Anh cảm thấy vừa bị lừa dối vừa bị phản bội, anh muốn nói với Mục Tằng rằng, thật ra anh cũng đã rung động thật, hơn nữa cho dù có rung động hay không, cách kết thúc này cũng rất thiếu chân thành, Mục Tằng thậm chí còn không nói với anh chuyện sang Anh, chỉ trong kỳ nghỉ hè năm lớp 11 lên lớp 12, cậu ấy đột nhiên không liên lạc với anh nữa, sau đó thì đi luôn.

Sau này, Nghiêm Tuấn tự kiểm điểm bản thân:

Mình cũng không chân thành. Nghiêm Tuấn thầm nghĩ, mối tình này, mặc dù xét về tư thế thì anh là công còn Mục Tằng là thụ, nhưng xét về mặt tình cảm, Mục Tằng mới là người chủ động, còn Nghiêm Tuấn thì luôn mâu thuẫn, suy nghĩ xem làm sao để thoát khỏi cậu ấy, quay trở lại với giới tính dị tính, quay trở lại cuộc sống bình thường, yêu đương với con gái, kết hôn, sinh con, giống như anh trai của mình, xây dựng gia đình.

Cuối cùng, Nghiêm Tuấn không chỉ không quay trở lại cuộc sống bình thường, mà còn không còn hứng thú với con gái nữa, điều duy nhất anh làm được, là chia tay với Mục Tằng. Năm lớp 12, anh phát hiện ra mình không còn thích con gái nữa, anh chỉ thích những chàng trai nho nhã, trắng trẻo và sạch sẽ. Sau khi tốt nghiệp, anh đến Giang Đông nương nhờ anh trai, gia đình liên tục giục anh nhanh chóng tìm bạn gái kết hôn, chỉ có Nghiêm Tuấn là có nỗi khổ tâm không thể nói ra.

Anh không có tình yêu, sự nghiệp cũng chẳng có gì nổi bật, mỗi ngày cầm theo vài chiếc bánh bao chen chúc trên tàu điện ngầm, anh cảm thấy mình chẳng khác gì một thây ma sống.

Sau này, anh trai và chị dâu qua đời vì tai nạn giao thông, để lại Tiểu Kỳ bơ vơ, Nghiêm Tuấn cuối cùng cũng tìm lại được chút phương hướng trong cuộc sống, anh quyết định cứ như vậy đi, độc thân cả đời cũng chẳng sao, chỉ cần nuôi nấng Tiểu Kỳ thật tốt, để con bé lớn lên khỏe mạnh, vậy là anh đã hoàn thành trách nhiệm khi đến với thế giới này rồi.

Cho đến khi cậu gặp Trương Vũ Văn.

Lần đầu tiên nhìn thấy Trương Vũ Văn, anh đã thích cậu ấy rồi, tình cảm lúc đó rất mơ hồ, khó mà định nghĩa được, sau đó dần dần trở nên rõ ràng hơn, đó là khi cả hai cùng cầm súng bắn tỉa, nhắm vào đối phương từ phía bên kia khu rừng rậm, và nhìn thẳng vào mắt nhau.

Giống như hai cánh cửa tâm hồn mở ra cho đối phương nhìn thấy.

Giữa họ có một sự ăn ý đặc biệt, sự ăn ý đó thể hiện trong mọi mặt của cuộc sống, ngay cả sau khi Hoắc Tư Thần xuất hiện, Nghiêm Tuấn vẫn luôn tin như vậy, bởi vì đó là trực giác của anh.

Rất nhanh, Nghiêm Tuấn nhận ra mình đã chìm đắm trong tình yêu. Ngoại hình đẹp trai, khí chất lịch sự nhưng không quá nhiệt tình, tính cách phóng khoáng, vui vẻ, và khiếu hài hước của Trương Vũ Văn, tất cả đều khiến Nghiêm Tuấn đổ hoàn toàn.

Nghiêm Tuấn rất tự ti, vừa là sự tự ti của người nhà quê lên thành phố lớn, vừa là sự tự ti về kiến thức nông cạn của mình trước Trương Vũ Văn uyên bác, chưa kể đến, còn có sự tự ti của một tâm hồn nhàm chán trước một tâm hồn thú vị, vô số nỗi tự ti chất chồng lên nhau, đè nặng lên trái tim cứng rắn của anh, khiến cậu thậm chí không dám bày tỏ tình cảm với Trương Vũ Văn, không dám theo đuổi anh ấy.

Anh thừa nhận Hoắc Tư Thần và Trương Vũ Văn rất xứng đôi, Hoắc Tư Thần vừa giàu có, vừa đẹp trai, lại còn thú vị, nếu anh cũng giống như Hoắc Tư Thần, chắc chắn Nghiêm Tuấn sẽ theo đuổi Trương Vũ Văn một cách mãnh liệt, thậm chí đôi khi anh còn tưởng tượng mình cũng là một người thành đạt, có địa vị ngang hàng với Trương Vũ Văn để theo đuổi anh ấy một cách cuồng nhiệt…

Bây giờ, anh chỉ có thể cẩn thận giấu kín tâm tư của mình, anh có chút ghen tị với Hoắc Tư Thần, nhưng cũng có chút coi thường y, trực giác mách bảo anh rằng Hoắc Tư Thần rất toan tính, mặt khác, anh cho rằng Trương Vũ Văn sẽ không thích Hoắc Tư Thần lâu dài được.

Rời khỏi nhà, đến suối nước nóng nghỉ dưỡng hôm nay, trên tàu, Nghiêm Tuấn luôn quan sát Trương Vũ Văn và Hoắc Tư Thần, hai người họ ngồi cạnh nhau, chỉ trò chuyện vài câu đơn giản, nhìn thế nào cũng không giống một cặp đôi.

Càng chú ý đến Trương Vũ Văn, anh càng khẳng định tình cảm của mình, mãi đến khi Tiểu Kỳ đi đến, anh mới hoàn hồn, lúc Trương Vũ Văn bế Tiểu Kỳ lên, còn nhìn về phía anh, cả hai mỉm cười với nhau.

Trong những chi tiết nhỏ nhặt đó, Nghiêm Tuấn cảm nhận được niềm hạnh phúc chưa từng có, tìm lại được ký ức về mối tình thời cấp ba… Không, còn rung động hơn cả mối tình thời cấp ba, bởi vì lúc đó, anh không hề yêu Mục Tằng mãnh liệt như vậy.

Anh thường xuyên phải chịu đựng một cảm giác dày vò âm ỉ như lửa nhỏ, không mãnh liệt, nhưng lại từ từ nấu chín sự kiềm chế của anh, mỗi khi anh nghĩ rằng Trương Vũ Văn và Hoắc Tư Thần sắp thành đôi, thì Trương Vũ Văn lại chủ động đến tìm anh.

Ví dụ như vừa nãy, khi anh đang chơi với Tiểu Kỳ ở ngoài sân, việc đầu tiên Trương Vũ Văn làm sau khi rời khỏi phòng là đến tìm anh.

“Đi ăn cơm thôi, Ma Kết.” Trương Vũ Văn nói.

Nghiêm Tuấn làm động tác “suỵt”, ra hiệu cho anh đừng nói cho ai khác biết.

“Tôi mắc chứng sợ xã hội.” Nghiêm Tuấn nói: “Lát nữa đừng có mang bánh kem ra đấy.”

Trương Vũ Văn: “Được rồi, tha cho cậu đấy.”

Bữa tối được chuẩn bị vô cùng thịnh soạn, có cả thịt nướng và lẩu. Vì là đêm giao thừa nên nhà hàng còn chuẩn bị thêm món đặc biệt là vằn thắn. Ban đầu Trương Vũ Văn lo sáu người ăn khỏe sẽ không đủ no nên định gọi thêm món, nhưng nhà hàng đã tính toán chính xác khẩu phần ăn của họ. Món ăn tuy tinh tế nhưng phần rất đầy đặn, Tiểu Kỳ cũng có phần ăn riêng dành cho trẻ em.

Cả nhóm vừa xem chương trình đón giao thừa vừa ăn tối. Hôm nay Hoắc Tư Thần chủ động mời mọi người uống rượu, mọi người cũng biết ý không ai hỏi han nhiều về chuyện tình cảm của y và Trương Vũ Văn đã tiến triển đến đâu.

Không khí tuy náo nhiệt nhưng có chút kỳ lạ. Thường Cẩm Tinh và Trương Vũ Văn nói chuyện không ngớt, ngồi cạnh nhau chỉ thiếu mỗi khoác vai bá cổ. Trịnh Duy Trạch thì vừa trêu chọc Tiểu Kỳ vừa tán gẫu với Trần Hoành.

Hoắc Tư Thần lại cụng ly với Nghiêm Tuấn, uống hết ly này đến ly khác. Thỉnh thoảng Trương Vũ Văn nghe thấy giọng Nghiêm Tuấn.

“Cậu thành công rồi đấy…” Nghiêm Tuấn nói.

Hoắc Tư Thần cũng đã ngà ngà say, vỗ vai Nghiêm Tuấn: “Cậu lại biết rồi…”

Bỗng nhiên Hoắc Tư Thần như nhận ra điều gì, liếc nhìn Trương Vũ Văn. Trương Vũ Văn đang mải mê gõ chữ trên điện thoại cho Thường Cẩm Tinh xem, tranh thủ liếc nhìn hai người họ.

“Hai người uống ít thôi.” Trương Vũ Văn nhắc nhở.

Anh không muốn lát nữa có người say mèm rồi lại phải dọn dẹp phòng.

Hoắc Tư Thần đáp: “Không sao, rượu này nhẹ mà.”

Trương Vũ Văn đang hỏi Thường Cẩm Tinh rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì, thấy gã có vẻ như đang giận dỗi Trịnh Duy Trạch. Thường Cẩm Tinh gõ một dòng chữ: 【Tôi cho cậu ta xem ảnh bạn gái mới của tôi.】

Trương Vũ Văn lập tức nhìn Thường Cẩm Tinh với ánh mắt nghi ngờ, Thường Cẩm Tinh bèn hào phóng lật ảnh cho Trương Vũ Văn xem, là một cô gái rất xinh đẹp.

Trương Vũ Văn nhướn mày hỏi, ý là thật sao?

Thường Cẩm Tinh xua tay, đó chỉ là một trong số những khách hàng của gã. Trương Vũ Văn bèn hiểu ra, Thường Cẩm Tinh chỉ muốn dập tắt ý định của Trịnh Duy Trạch, tránh để lâu ngày sinh tình, cuối cùng lại làm tổn thương đối phương.

Hoắc Tư Thần và Nghiêm Tuấn lại bắt đầu oẳn tù tì uống rượu. Cách chơi của hai người họ rất kiềm chế, không hề ồn ào. Tám giờ rưỡi, Tiểu Kỳ ngủ thiếp đi trước, Trương Vũ Văn bèn lên tiếng: “Tiểu Kỳ có cần… Nghiêm Tuấn! Hoắc Tư Thần! Hai người uống bao nhiêu thế kia?”

Trước mặt hai người là mấy chai rượu đã cạn. Hoắc Tư Thần gục mặt xuống bàn, Nghiêm Tuấn thì say đến mức mắt mũi lờ đờ: “Không sao… Không sao, để tôi bế Tiểu Kỳ về phòng ngủ…”

Trịnh Duy Trạch cười nói: “Lát nữa còn xem bắn pháo hoa giao thừa không?”

Trương Vũ Văn hơi bực mình, anh cảm thấy Nghiêm Tuấn hình như cố tình chuốc say Hoắc Tư Thần. Tửu lượng hai người vốn ngang nhau, kết quả của việc dốc hết sức chuốc say Hoắc Tư Thần chính là bản thân cũng gục luôn.

Trần Hoành nói: “Để tôi đưa hai người họ về phòng.”

Trương Vũ Văn: “Để tôi lo cho Tư Thần.”

Thế là Trịnh Duy Trạch bế Tiểu Kỳ về phòng, Trương Vũ Văn kéo Hoắc Tư Thần, nhưng Hoắc Tư Thần lại gạt anh ra, lớn tiếng: “Tôi còn uống được! Nghiêm Tuấn! Nghiêm Tuấn!”

Nghiêm Tuấn đang được Trần Hoành dìu ra ngoài, nghe thấy tiếng gọi liền quay đầu lại. Trần Hoành lớn tiếng: “Đi nhanh lên──! Uống nhiều như vậy, hai người điên rồi!”

Thường Cẩm Tinh giúp đỡ một tay, Trương Vũ Văn thầm nghĩ may mà tất cả đều là con trai, nếu không đêm nay chắc chắn không dọn dẹp xong… Đúng lúc đưa Hoắc Tư Thần ra ngoài thì hóa đơn được mang đến: hai người đã uống hết ba nghìn tệ.

Trương Vũ Văn chỉ biết cạn lời.

Ngoài hành lang, Hoắc Tư Thần đẩy Thường Cẩm Tinh ra, ôm lấy Trương Vũ Văn, nói: “Em… Em nghe anh nói…”

Thường Cẩm Tinh tinh nghịch nắm một nắm tuyết nhét vào cổ áo Hoắc Tư Thần, Hoắc Tư Thần lại hét lên một tiếng.

“Cẩm Tinh!” Trương Vũ Văn giận dữ nói.

Thường Cẩm Tinh cười lớn bỏ chạy. Trương Vũ Văn nửa kéo nửa ôm định đưa Hoắc Tư Thần về phòng, nhưng Hoắc Tư Thần lại ôm lấy chân anh, quỳ xuống.

“Anh xin lỗi, Vũ Văn.” Hoắc Tư Thần thành khẩn nói: “Anh không muốn như vậy, anh thật sự không muốn…”

Trương Vũ Văn: “???”

Trương Vũ Văn nghi hoặc nhìn Hoắc Tư Thần. Thường Cẩm Tinh đi nhanh ra xa một đoạn, bỗng nhiên quay đầu nhìn hai người họ.

“Xin lỗi cái gì?” Trương Vũ Văn nói.

Hoắc Tư Thần cúi gằm mặt, định nằm luôn xuống sàn hành lang, Trương Vũ Văn vội vàng nói: “Ở đây lạnh lắm, mau về phòng ngủ đi.”

“Xin lỗi…” Hoắc Tư Thần như đứa trẻ làm sai chuyện.

Thường Cẩm Tinh chậm rãi đi tới, Trương Vũ Văn xua tay ra hiệu không sao.

Ở bên kia, Trần Hoành dìu Nghiêm Tuấn vào phòng.

“Tôi thích Vũ Văn!” Nghiêm Tuấn đột nhiên hét lớn: “Vũ Văn──! Anh yêu em!”

“Suỵt──!” Trần Hoành và Trịnh Duy Trạch lập tức biến sắc, cuống quýt chạy lại bịt miệng Nghiêm Tuấn, sợ Trương Vũ Văn nghe thấy thì ngại chết mất.

Trịnh Duy Trạch cũng là lần đầu tiên biết chuyện này, kinh ngạc nhìn Trần Hoành.

“Tiểu Kỳ… Mau nhìn Tiểu Kỳ kìa.” Trần Hoành vừa phải trông chừng Nghiêm Tuấn vừa phải trông con gái, thật sự không biết phải làm sao.

“Anh thích em… Ừm… Đúng vậy… Anh thích em… Anh không dám nói…”

Nghiêm Tuấn nằm nghiêng trên sàn, say mèm, lẩm bẩm một mình.

Tiểu Kỳ bị đánh thức, lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ say xỉn của bố, sợ hãi òa khóc. Trịnh Duy Trạch dỗ dành thế nào cũng không được, Nghiêm Tuấn lại im lặng nhìn chằm chằm con gái.

Tiểu Kỳ khóc một lúc, bò về phía Nghiêm Tuấn, Nghiêm Tuấn liền đưa tay ôm con gái vào lòng, im lặng nhắm mắt lại.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Trịnh Duy Trạch lại bật khóc. Trần Hoành đang pha sữa cho Tiểu Kỳ, ngạc nhiên hỏi: “Cậu khóc cái gì?”

“Không có gì.” Trịnh Duy Trạch chỉ cảm thấy cảnh tượng này thật chua xót, hóa ra trong cùng một mái nhà, cũng có người thầm yêu mà không dám thổ lộ, cậu hoàn toàn hiểu được nỗi lòng của Nghiêm Tuấn, nghĩ đến bản thân, cậu lại càng khóc to hơn.

“Ôi trời ơi.” Trần Hoành bất lực đưa bình sữa cho Tiểu Kỳ.

Bên ngoài Hạc Đường, Trương Vũ Văn cuối cùng cũng đưa được Hoắc Tư Thần vào trong.

“Nghiêm Tuấn ổn chứ?” Trương Vũ Văn hỏi.

“Vũ Văn!” Nghiêm Tuấn đột nhiên tỉnh táo lại, nói: “Em… Chăm sóc Tiểu Kỳ! Giao cho em đấy!”

Trương Vũ Văn: “…”

Trần Hoành: “Não Nghiêm Tuấn chắc có vấn đề rồi, cậu đừng bắt chuyện với cậu ta nữa.”

Trương Vũ Văn: “Anh biết hai người họ uống bao nhiêu không?”

Trần Hoành: “Bao nhiêu?”

Nghiêm Tuấn loạng choạng muốn bế Tiểu Kỳ dậy, Tiểu Kỳ ngơ ngác nhìn, Nghiêm Tuấn lại nói: “Tiểu Kỳ chỉ… Chỉ nhận mỗi cậu thôi! Vũ Văn, cậu giúp tôi chăm sóc con bé…”

Trương Vũ Văn: “Sáu chai rượu sake… Được rồi! Biết rồi, cậu ngủ đi.”

Trương Vũ Văn bế Tiểu Kỳ, lần này con bé không khóc, chỉ vừa uống sữa vừa nhìn Trương Vũ Văn.

Trần Hoành: “Mệt chết đi được, mau nằm xuống đi.”

Trịnh Duy Trạch: “Để em chăm sóc hai bố con, anh đi xem Tư Thần thế nào.”

Nghiêm Tuấn nằm ở góc phòng, Trịnh Duy Trạch tắt bớt đèn. Trương Vũ Văn bế Tiểu Kỳ một lúc, đến khi con bé ngủ say, anh bèn đặt con bé sang một bên, tránh để Nghiêm Tuấn trở mình đè phải.

“Cửa không đóng đâu.” Trương Vũ Văn nói: “Có việc gì thì gọi chúng tôi ngay nhé.”

“Được.” Trịnh DuyTrạch nhỏ giọng đáp: “Yên tâm đi.”

Trương Vũ Văn về phòng mình, thấy Trần Hoành vừa bước ra, Trần Hoành ra hiệu không có việc gì, nói: “Phòng chúng tôi cũng không đóng cửa đâu.”

Trương Vũ Văn: “Cảm ơn anh.”

Anh vào phòng xem Hoắc Tư Thần, Hoắc Tư Thần nằm úp mặt trên giường, đôi chân dài duỗi ra ngoài chăn, người nồng nặc mùi rượu. Trương Vũ Văn sợ y nôn mửa nên để y nằm nghiêng.

Tuy nhiên, khi Trương Vũ Văn tiến lại gần vỗ vai Hoắc Tư Thần thì phát hiện y đang mở mắt.

Y đang khóc sao? Trương Vũ Văn không thể tin nổi.

Anh biết khi áp lực lớn, uống rượu quả thực dễ dàng trút bỏ cảm xúc trong lòng, nhưng bản thân Trương Vũ Văn chưa bao giờ say đến mức này.

Hoắc Tư Thần đang khóc, nước mắt y lặng lẽ rơi xuống, một lúc sau, y đưa tay áo lên lau nước mắt.

“Sao vậy?” Trương Vũ Văn khẽ hỏi.

Hoắc Tư Thần quay người lại, nhìn Trương Vũ Văn bằng ánh mắt xa lạ.

Trương Vũ Văn ôm lấy phần thân trên của y, Hoắc Tư Thần ôm chặt lấy anh, thở hổn hển, bật khóc nức nở.

Trương Vũ Văn: “…”

Trương Vũ Văn khá hoang mang, anh cảm giác được Hoắc Tư Thần đúng là có chuyện giấu giếm mình, nhưng cũng không đến mức này chứ? Có lẽ nào là áp lực công việc?

Hoắc Tư Thần khóc rất lâu, cứ dựa vào lòng Trương Vũ Văn như vậy, không nói gì cả, chỉ không ngừng rơi lệ. Khóc một lúc, y lại ngủ thiếp đi.

Đây là lần đầu tiên Trương Vũ Văn nhìn thấy dáng vẻ này của Hoắc Tư Thần, suy cho cùng thì đàn ông rất ít khi thể hiện sự yếu đuối trước mặt người khác, nhưng việc Hoắc Tư Thần bộc lộ cảm xúc như vậy lại khiến Trương Vũ Văn dâng trào cảm giác muốn che chở. Ai cũng có lúc yếu lòng, bản thân anh cũng vậy, mọi người đều cần một bến đỗ bình yên.

Đêm đó, những người không say đều rất bận rộn. Thường Cẩm Tinh chủ động sang phòng Nghiêm Tuấn, giúp Trịnh Duy Trạch chăm sóc hai bố con, Trần Hoành cũng ghé qua xem vài lần.

Đúng mười hai giờ, bên ngoài núi bắn pháo hoa mừng năm mới, mọi người đều không ra ngoài xem. Trương Vũ Văn lặng lẽ ngồi trong phòng, nhớ lại rất nhiều chuyện từ thuở nhỏ. Ông bà ngoại cũng từng đưa anh đến khách sạn suối nước nóng đón giao thừa, cho đến khi ông ngoại mất, Trương Vũ Văn còn một mình đưa bà ngoại đến đây một lần.

Rõ ràng cũng chưa lâu lắm, nhưng sao lại giống như chuyện của kiếp trước vậy.

Chỉ là không biết, nếu ông bà còn sống, nhìn thấy cuộc sống hiện tại của anh, liệu họ sẽ nói gì? Liệu họ có chấp nhận Hoắc Tư Thần hay không?

Trong đêm khuya tĩnh lặng, Hoắc Tư Thần trở mình, ôm chặt lấy Trương Vũ Văn. Trương Vũ Văn định đổi tư thế cho thoải mái, nhưng Hoắc Tư Thần lại ôm rất chặt, giống như người chết đuối vớ được cọc.

Đến nước này rồi mà Hoắc Tư Thần vẫn có thể cứng… Trương Vũ Văn không khỏi bật cười.

Anh cách quần lót, sờ thử cậu nhỏ của Hoắc Tư Thần. Hoắc Tư Thần vẫn chưa tỉnh, Trương Vũ Văn thầm nghĩ: To thật… Không thể để y làm công được.

Một tay anh nắm lấy cậu nhỏ của Hoắc Tư Thần, tay kia nắm lấy của mình so sánh, quả nhiên là của Hoắc Tư Thần to hơn, độ cứng cũng tốt hơn, chỉ có một khuyết điểm là bắn hơi nhanh, theo như thử nghiệm hôm nay thì chỉ khoảng mười mấy phút…

Hoắc Tư Thần khẽ động, Trương Vũ Văn liền rụt tay lại, vỗ về để y ngủ tiếp.

Bên ngoài vọng lại tiếng đếm ngược và tiếng pháo hoa, màn hình điện thoại của tất cả mọi người đều sáng lên, vô số lời chúc mừng năm mới hiện lên liên tục, giống như những tràng pháo hoa rực rỡ.

Vậy là, một năm nữa lại trôi qua.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play