“Thoái vị? Ngao du thiên hạ? Với ta?” Tịch Phong Hà ngơ ngẩn nhìn hắn.
“Chàng muốn ta sinh con để ném hết trọng trách cho thằng bé? Chàng không nghĩ tới Đế vị sao? Bồi dưỡng Đế vương cần tối thiểu mười mấy năm, chàng tưởng vừa sinh ra đã kế vị luôn được chắc?”
Liên tiếp bị hỏi dồn, hai tai Cố Chung Việt ửng đỏ, thành khẩn đáp: “Ta không muốn làm Hoàng Đế.”
Đặt tay lên ngực tự hỏi, Cố Chung Việt cảm thấy mình là Minh Quân. Hắn học theo những gì Cố Thịnh dạy, một lòng vì quốc gia. Đại Hoằng dưới thời hắn không ngừng phát triển, dân chúng an cư lạc nghiệp, đất nước phồn vinh, tứ phương thần phục. Hắn là Hoàng Đế cao quý nhất thiên hạ, chân long thiên tử, cửu ngũ chí tôn, vạn dân kính ngưỡng.
Phụ hoàng chỉ có một mình hắn là nhi tử, từ nhỏ đã bồi dưỡng hắn thành Thái Tử. Năm mười tuổi, Cố Thịnh đã bắt đầu để Cố Chung Việt duyệt tấu chương. Ông lựa chút chuyện lặt vặt cho Cố Chung Việt phê duyệt. Thời điểm bạn cùng trang lứa còn đang vui chơi, Cố Chung Việt đã dùng đôi bàn tay nhỏ bé cầm cây bút dài ngoằng, bắt đầu ngoáy từng chữ lên đống tấu chương khô cằn hắn vẫn chưa hiểu rõ.
Cố Thịnh sẽ kiểm tra đống tấu chương hắn duyệt, sau đó giảng lại những chỗ sai cho hắn nghe. Bởi vì ông thường hay làm việc tới đêm khuya, Cố Chung Việt cũng không được ngủ. Nhiều lúc Cố Chung Việt gật gù ghé vào bàn, bị tấm ván gỗ lạnh lẽo làm cho tỉnh, Cố Thịnh vẫn đang miệt mài múa bút thành văn.
Chu công công thương hắn, thỉnh Cố Thịnh cho hắn nghỉ ngơi sớm, dù sao hắn vẫn còn nhỏ. Cố Thịnh không đồng ý, “Sau này thằng bé nắm giữ Đại Hoằng. Hiện tại thằng bé nghỉ ngơi, tương lại con dân Đại Hoằng sẽ phải chịu khổ.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT