Mọi người vào phòng. Tịch Phong Hà kể cho Giang Tranh chuyện mấy phi tần mới tới. Cố Chung Việt mỉm cười nhìn nàng.
“Võ công của Hứa Khánh Hoán đỉnh lắm. Khinh công của nàng ấy khá tốt, đáng tiếc không có sư phụ dạy dỗ đàng hoàng, nàng ấy không chiêm nghiệm được sâu. Hiện tại muội mới biết không phải văn nhân nào cũng quái đản như Lý Trình Tiên. Thân Mục Huyên bình thường hơn Lý Trình Tiên nhiều. Nàng ấy tinh thông thi thư, ngâm thơ vanh vách. Quan trọng nhất là nàng ấy không làm kiêu. Còn cả Tề Mẫn thích nghiên cứu son phấn. Đồ trang điểm nàng ấy làm xịn hơn cả Ngọc Sinh Yên, màu sắc rất đẹp…”
Hai nam tử lẳng lặng nghe nàng kể chuyện, ai cũng phì cười.
Cố Chung Việt nghĩ thầm, sau này rảnh rỗi dẫn Tịch Phong Hà ra ngoài dạo chơi nhiều hơn. Bó gối trong cung một thời gian dài, nàng càng lúc càng lắm lời. Vừa hay Giang Tranh ngẩng đầu nhìn Cố Chung Việt, ánh mắt hai người cực kỳ nghiêm túc. Tia lửa xẹt qua, Cố Chung Việt đọc hiểu ý tứ Giang Tranh, hắn nhếch môi cười. Không hổ là trang chủ sơn trang Lưu Huỳnh, vừa tới đã biết mục đích của hắn.
Đã lâu Tịch Phong Hà chưa được nói chuyện. Năm ngoái du ngoạn hành cung, vừa mới tới lại phải vội quay trở về, cũng không kịp ngắm nghía sơn trang. Vì thế lúc này nàng cố ý chuẩn bị lễ vật, ăn cơm xong, Tịch Phong Hà chạy ra ngoài giải nhiệt.
Đám tôi tớ dỡ hành lý xuống, ai về phòng người nấy. Cố Chung Việt sai Lan Sùng canh giữ bên ngoài, bên trong chỉ còn hắn và Giang Tranh.
“Hoàng Thượng.” Giang Tranh không còn thái độ cợt nhả như trước, vẻ mặt nghiêm túc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play