Giữa hè, trời nắng đến mức ve không thèm kêu, chúng rầu rĩ ghé vào trên cây, tựa như Tịch Phong Hà lúc này đang ghé vào bàn đá.
Mặt trời chói chang, cho dù có hoa tượng chăm sóc, cây cỏ trong Ngự Hoa Viên vẫn héo hon. Cũng may đình Tân Sơn còn mát mẻ.
Từ khi vào hè, kinh đô không hề rơi một giọt mưa, nghe nói hoa màu đang chết dần chết mòn. Dân chúng lo lắng thu hoạch, Cố Chung Việt cũng vì chuyện hoa màu mà sứt đầu mẻ trán. Tịch Phong Hà thở dài, nếu không có mưa, đừng nói hoa màu, ngay cả người cũng không sống nổi.
Đang nghĩ ngợi, Tịch Phong Hà nghe thấy tiếng bước chân lại gần, còn có người đáng líu ríu trò chuyện, vừa nghe đã biết là Tề Mẫn. Tịch Phong Hà ngồi thẳng lưng, đoan trang chờ bọn họ tới đây.
“Trời ơi, nóng muốn chết.” Tề Mẫn vừa phất quạt tròn vừa dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán. Hứa Khánh Hoán và Thân Mục Huyên cũng cầm quạt, nha hoàn xung quanh điên cuồng phất quạt, đáng tiếc không giảm bớt nóng bức là bao.
“Ông trời mà cho cơn mưa thì tốt.” Hứa Khánh Hoán than vãn.
“Ai chả muốn.” Xuyên qua hành lang quanh co khúc khuỷu, Tề Mẫn nhìn thấy Tịch Phong Hà.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT