Cố Chung Khanh đi rồi, ngày tháng dần trôi, đảo mắt đã tới mùa hè.
Tịch Phong Hà ghé vào bàn đá đình Tân Sơn, buồn bã nhìn ánh nước hắt vào lan can.
Lý Sùng nghe thị nữ thiếp thân của Nhiễm Tiệp Dư kể Cố Chung Việt sủng ái Tịch Phong Hà, vắng vẻ Nhiễm Tiệp Dư. Mấy ngày trước ông ta đề cập chuyện này trên triều.
“Hoàng Thượng, dạo này thần nhớ thương nữ nhi, thỉnh phu nhân vào cung thăm hỏi. Ai dè…” Lý Sùng liếc mắt trách cứ, “Phu nhân về lại bảo mới mấy tháng không gặp, nữ nhi gầy đi nhiều. Phu nhân ép hỏi mới biết hóa ra từ trước tới nay Hoàng Thượng chỉ nghỉ trong điện Phượng Nghi của Hoàng Hậu. Mấy ngày không thấy Hoàng Thượng, con bé thương nhớ thành bệnh, không còn lòng dạ ăn uống.” Trước mặt văn võ bá quan, Lý Sùng khổ sở quỳ xuống, “Hoàng Thượng, Đế Hậu ân ái là chuyện tốt. Nhưng thân là người đứng đầu một nước, hậu cung ba ngàn giai nhân, đương nhiên phải chia đều ân sủng. Nhiễm Tiệp Dư là nữ nhi của vi thần, mong bệ hạ thông cảm vi thần tuổi già sức yếu mà chăm sóc con bé nhiều hơn. Vi thần không cầu Hoàng Thượng sủng ái con bé, chỉ hy vọng người quan tâm con bé, đừng khiến con bé tương tư thành bệnh.”
Ông ta vừa than thở vừa khóc lóc. Nghĩ tới nữ nhi mình yêu thương trong lòng bàn tay bị đối xử như vậy, nước mắt Lý Sùng rơi như mưa.
Cố Chung Việt sầm mặt, lạnh lùng nhìn Lý Sùng đang quỳ trên mặt đất và đám quan viên không dám ho he một câu.
Lý Sùng nào hay Cố Chung Việt không chỉ vắng vẻ Nhiễm Tiệp Dư. Nàng ta vào cùng lâu như vậy, Cố Chung Việt chưa từng sủng hạnh nàng ta lấy một lần, ngay cả số lần triệu kiến cũng đếm trên đầu ngón tay.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play