Để hồi cung cần đi qua phố Trường Minh. Xe ngựa đi được nửa đường, Cố Chung Khanh nhìn Cấm Quân vây đầy khách điếm, ngay cả Sơ Dương cũng canh giữ trước cửa.
“Dừng xe!” Cố Chung Khanh khó hiểu, bình tĩnh xuống xe. Nàng ấy đi tới trước mặt Sơ Dương, Sơ Dương nhìn thấy nàng ấy, ngượng nghịu hành lễ.
Ngày ấy Sơ Dương từ chối không muốn làm phò mã của Cố Chung Khanh, đồng nghĩa hắn ta cũng biết tâm tư nàng ấy. Mỗi lần gặp lại Cố Chung Khanh, hắn ta luôn cúi đầu lảng tránh, nói chưa được mấy câu đã lấy cớ rời đi. Bởi vì chuyện này mà Cố Chung Khanh từng buồn rầu một thời gian dài, nhưng hiện tại nàng ấy đã buông xuống. Nàng ấy thoải mái cười nói: “Tướng Quân Sơ Dương sợ gì? Ngài yên tâm, bổn cung sẽ không níu kéo. Ngài cũng đừng trốn tránh bổn cung như vậy.”
Sơ Dương cúi đầu, chầm chậm đáp: “Vi thần không dám.”
Cố Chung Khanh thầm nghĩ, đúng là đầu gỗ, thế mà nàng ấy lại thích dáng vẻ này của hắn ta. Cố Chung Khanh cười giễu, lại hỏi: “Vì sao Tướng Quân và Cấm Quân lại ở đây, xảy ra chuyện gì à?”
“…Bên trong là sứ thần Lực Thanh. Bệ hạ mệnh vi thần bảo vệ bọn họ.” Sơ Dương cúi đầu, không dám nhìn thẳng Cố Chung Khanh.
“Lực Thanh? Bọn họ đến đây làm gì?” Cố Chung Khanh khó hiểu, lại hỏi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT