Tịch Phong Hà sai Chu Khinh ngày mai sai người treo bức tranh lên.
“Treo trước đầu giường đi.” Suy nghĩ một lúc, Tịch Phong Hà đáp.
Từ sau khi trở về cùng Cố Chung Việt, mặt mày Tịch Phong Hà hớn hở, Chu Khinh ngầm đoán được điều gì xảy ra. Suốt một tối Tịch Phong Hà xấu hổ đỏ mặt, Chu Khinh vừa mừng vừa lo. Mừng vì rốt cuộc tiểu thư cũng được yêu thương, lo vì Tịch Phong Hà lún quá sâu. Lỡ một ngày nào đó Cố Chung Việt có mới nới cũ, nàng ta sợ Tịch Phong Hà sẽ lại thương tâm.
“Hoàng Hậu nương nương, nô tỳ nghe nói trước khi vào cung Nhiễm Tiệp dư thầm thương trộm nhớ bệ hạ đã lâu. Nô tỳ đoán Tiệp dư chủ động xin được tiến cung.”
Nụ cười trên mặt Tịch Phong Hà cứng lại, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Nàng coi Chu Khinh như tỷ muội, sao có thể không biết nàng ta đang lo lắng cái gì. Nàng nắm tay Chu Khinh, an ủi: “Ngươi yên tâm, cô nhóc Lý Thượng Tông không phải đối thủ của ta!”
Chu Khinh: Ý nô tỳ đâu phải vậy…
Nhưng Chu Khinh biết Tịch Phong Hà đã hiểu ý nàng ta. Hai người đùa giỡn một lúc, thân quen đã lâu, có chút chuyện không cần nói đôi bên đều hiểu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play