Grimon sững sờ nhìn thi thể của tên phù thủy, cậu khó khăn hít thở. Bàn tay cầm thanh kiếm run rẩy khó có thể thấy được.
Từng giọt máu đỏ tươi nhểu xuống sàn nhà bằng gỗ tạo nên những âm thanh tong tong khó nghe thấy.
Xiumia đứng bên cạnh Grimon mím môi nhẹ nhàng tiến đến ôm lấy thân hình to lớn của Alpha trước mặt mình.
Omega lặng lẽ tỏa ra pheromone mang mùi hương dịu nhẹ tựa như loài hoa linh lan của mình nhằm giúp ổn định lại trạng thái mất bình tĩnh của Alpha.
Cậu vừa vuốt ve lưng Grimon vừa nhẹ nhàng an ủi:" Thái tử, đã không sao rồi. Ngài đã giết chết tên phù thủy đó rồi, bây giờ chúng ta mau đến cởi trói cho anh trai ngài nhé?"
" ...ừm" Grimon dụi đầu vào hõm cổ Omega, hít lấy pheromone đang tỏa ra xung quanh chóp mũi của mình.
Hai người ôm nhau một lúc cho đến khi Grimon bình tĩnh lại.
Grimon hôn nhẹ lên cổ Xiumia rồi xoay người đi đến bên cạnh Celluste đang nằm trên giường.
Cậu nhìn cảnh tượng trước mắt mà trái tim không khỏi nhói lên, Alpha mang gương mặt giống hệt cậu đang bị trói hai tay lên đầu giường.
Thân thể trắng hồng gầy gò chứa đầy dấu vết của những cuộc làm tình.
" Anh trai, em tới cứu anh rồi" Grimon cẩn thận cúi người cởi trói cho Alpha rồi nhẹ nhàng bế cậu lên.
Celluste im lặng để mặc cho Alpha đột nhiên xuất hiện này muốn làm gì thì làm, cậu chỉ biết được bây giờ có thể nghỉ ngơi rồi.
Nghĩ như vậy, Celluste kiệt sức nhắm mắt lại chìm sâu vào giấc ngủ.
Xiumia tiến đến phủ một lớp vải lên người Celluste. Cậu đặt tay mình lên vai Grimon.
“ Được rồi, đi thôi hoàng thái tử”
" Ừm, chúng ta về thôi. Anh trai".
Ba người cùng trở về vương quốc Krata, họ quyết định để lại Celluste tại gia tộc Dkerica để thuận tiện chăm sóc cậu và tránh đi tai mắt của hoàng đế.
Hai người chăm sóc Celluste vô cùng chu đáo. Grimon mỗi ngày đều đến thăm Celluste và hỏi thăm tình hình của cậu.
Celluste từ khi được giải cứu cho đến bây giờ thì cậu vẫn không tỉnh lại.
Cậu cứ mãi hôn mê khiến cho Grimon vô cùng lo lắng bất an, Grimon mỗi lần đến đều cầm lấy bàn tay gầy gò của cậu rồi dụi mặt vào.
Mọi chuyện vẫn diễn ra như vậy cho đến một ngày Celluste tỉnh dậy, lúc cậu mở mắt ra thì cậu thấy thấp thoáng dáng vẻ lo lắng của Xiumia dành cho mình.
Vào lúc ấy, có lẽ là lúc Celluste cảm thấy mình động lòng với Omega xinh đẹp nhưng đã thuộc về người khác này mất rồi.
Grimon biết được tin Celluste tỉnh lại nên phấn khích nhanh chóng sắp xếp công việc mà chạy đến dinh thự của gia tộc Dkerica để gặp Celluste.
Mỗi ngày về sau Celluste đều sống dưới sự chăm sóc của Grimon và Xiumia cho đến khi cậu phục hồi.
Cùng lúc đó tình cảm cậu dành cho Xiumia cũng ngày càng lớn dần theo thời gian. Cậu cố gắng kiềm chế lại tình cảm của mình dành cho Xiumia nhưng cuối lại thất bại thảm hại, càng cố gắng lại càng gây ra sai lầm.
Lúc cậu nhìn thấy được cảnh tượng người mà mình yêu đang hôn, cười ngọt ngào với một Alpha có gương mặt tương tự cậu nhưng không phải là cậu thì cậu phát điên rồi.
Tình cảm dành cho Xiumia cùng với cảm giác ghen tị đến cùng cực với Grimon tràn ra như những cơn sống thần càn quét tâm trí Celluste.
Lời nguyền đã im hơi lặng tiến bỗng xuất hiện.
'Con ác quỷ chưa bị đánh thức' chính thức trở thành ' Con quỷ điên loạn'.
Ngày 5 tháng 7 năm thứ 537 theo lịch của vương quốc. Đây là ngày mà hoàng cung hứng chịu sự trừng phạt sau mấy trăm năm sống yên bình.
Lời nguyền bộc phát khiến Celluste mất đi ý thức, khoái cảm giết người và hành hạ người khác tràn ra nhanh chóng.
Cậu vận hành ma pháp triệu hồi ra cánh cổng dẫn hàng trăm ma vật từ dưới địa ngục lên, quét sạch tất cả người ở trong hoàng cung.
Nhìn những gương mặt la hét vì sợ hãi của những tên người hầu và tên lính đã hành hạ, sỉ nhục cậu lúc nhỏ đang bị ma vật xé xác đó mà tâm trạng Celluste tràn đầy phấn khích.
" Nào~ bữa tiệc của chúng ta chính thức bắt đầu" Celluste hét lớn, cậu vung tay khiến một nửa số người trước mặt biến mất chỉ còn lại một vũng máu tươi cùng một đống thịt bầy nhầy đáng sợ.
Những ma vật nghe được mệnh lệnh của Celluste hào hứng rú vang cả hoàng cung, bọn chúng diệt sạch người ở đó rồi chạy tán loạn khắp nơi.
Cuộc chiến của nam chính và người anh trai của mình cũng chính là phản diện cuối cùng trong sách cũng chính thức bắt đầu.
Celluste vốn là một ma pháp sư đã thức tỉnh sức mạnh cộng thêm với sức mạnh nhận được từ lời nguyền nên cậu có thể dễ dàng hạ gục được Grimon.
Celluste đạp mạnh Grimon vào bức tường, cậu búng tay thi triển ma pháp bóp lấy cổ Grimon nhấc lên đưa đến trước mặt mình.
Grimon khó khăn vùng vẫy nhưng lại không khiến cho ma pháp ở trên cổ mình biến mất.
Tiếng hét thảm thiết vang lên cùng với màn đêm kéo dài như vô tận. Celluste nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve gương mặt tựa như mình này.
“ Thảm hại thật đấy nhỉ? ”
" Cái... gì?" Grimon khó khắn nói.
" Cậu bây giờ ấy, trông thật thảm hại. Vị vua tương lai mà bây giờ đang giãy dụa chịu chết trong bàn tay của một con ác quỷ như tôi đây" Celluste vuốt ve gương mặt Grimon rồi làm mất đi ma pháp đang bóp lấy cổ Grimon.
" Cậu bây giờ trông giống như một con chó bị thương có thể dễ dàng chết bất cứ lúc nào ấy, quả là đáng thương~" Celluste bay lên không, cậu búng tay khiến cho Grimon đang ở bên dưới cũng bay lên với mình.
" Chết tiệt! Đáng ra lúc đó tôi nên giết chết anh ngay sau khi giết tên phù thủy đó!" Grimon rống giận nói.
" Phụt, ha ha ha. Đúng vậy, đáng ra lúc đó cậu nên giết chết một con ác quỷ như tôi" Celluste phụt cười, híp mắt nói với Grimon.
" Nhưng nói vậy thì cũng đã muộn màng rồi hỡi hoàng thái tử đáng kính của tôi" Celluste nhếch miệng cười, giang hai tay ra với Grimon.
“ Vì sự sai lầm của ngài mà vương quốc này đã trở nên đẹp đẽ biết bao,đúng không?”
" Ha...khốn nạn, ngươi sẽ không được chết an ổn đâu!" Grimon hét ầm lên vươn tay muốn cào nát gương mặt trước mắt.
" Hờ, vậy đáng tiếc rồi. Con quỷ này sẽ không dễ dàng chết như vậy đâu" Celluste búng tay khiến ma pháp nâng cơ thể Grimon biến mất.
Celluste nhìn thân thể gần như nát bấy của Grimon mà thở dài.
" Yếu ớt quá, vị vua tương lai mà như này sao? Chậc" Celluste nhìn khung cảnh thảm họa trước mắt rồi lại nhìn thấy hình ảnh một Omega chạy đến ôm lấy thân xác Grimon vào lòng.
Hai hàng nước mắt lăn dài trên gò má dính đầy máu đỏ của Xiumia, cậu nức nở ôm lấy thân xác vẫn còn ấm nóng của Alpha.
“ Hức...hức, mở mắt ra nhìn em đi Grimon. Ngài mau mở mắt ra nhìn em đi mà, làm ơn đi em cầu xin ngài đấy Grimon!”
Dù cho Omega có gào thét thế nào đi nữa thì đôi mắt của Alpha vẫn không cử động mà cứ nhắm chặt.
Celluste nhìn cảnh tượng bên dưới thì tâm trạng có chút phức tạp, bên trong cậu bây giờ không còn khoái cảm của việc giết chóc nữa.
Khung cảnh đầy mùi máu tanh cùng với tiếng hét thảm khóc không còn khiến cậu cảm nhận được nữa.
“ Ha...chết tiệt, thứ cảm xúc này là gì đây. Kì lạ và khó chịu thật đấy”
Cuối cùng cuốn tiểu thuyết kết thúc bởi sự biến mất kì lạ Celluste và ma thuật đảo ngược thời gian của hắn.