Tiêu Tắc Tự như một tân quan vừa lên nhậm chức, ngay lập tức khiến toàn bộ văn võ bá quan trong triều run sợ, không ai dám nói thêm một lời.

"Điện hạ, thần có tấu trình, hiện nay quốc khố trống rỗng, nếu gây ra chiến tranh giữa hai nước, e rằng không có lợi."

Người mở miệng là Thị Lang Bộ Hộ Chung Hoằng, ông trình lên một đạo tấu chương, trong đó ghi chép rõ ràng tất cả chi tiêu của Bộ Hộ trong năm nay.

Tiêu Tắc Tự mặt vẫn không chút biểu cảm lật giở tấu chương, quốc khố vốn đã trống rỗng, năm nay lại càng không thuận lợi.

Trong đó, thiên tai tuyết lớn đã tiêu hao rất nhiều, sau đó còn có lũ lụt, dịch bệnh cũng tiêu tốn không ít tài lực, may mà nhờ vào vị tên Quách Khê được bệ hạ nuôi dưỡng, tài sản tịch thu từ gia đình y đã bù đắp được phần nào.

"Chư khanh có kiến giải gì không?"

Tiêu Tắc Tự quét ánh mắt nhìn một vòng.

Không biết những người này là muốn thử thách y, hay thật sự là không có biện pháp, mà chẳng có một ai dám lên tiếng.

Tiêu Tắc Tự im lặng không nói, triều đình càng thêm yên tĩnh.

Đột nhiên có tiếng động từ bên ngoài vọng vào, hóa ra là người y phái đi khám xét nhà Lại Hạo đã trở về.

"Thần đã khám xét nhà đại nhân Lại Hạo, tịch thu được châu báu vài món, bạch ngân tổng cộng ba nghìn bốn trăm năm mươi ba lượng hai tiền, hoàng kim tổng cộng ba ngàn năm trăm vạn lượng, trong đó còn có vô số trân phẩm, thỉnh điện hạ xem xét."

Phúc Nhạc đưa tấu chương lên, Tiêu Tắc Tự nhìn qua một cái, tài sản này còn vượt qua cả dự đoán của y, không biết đã vơ vét bao nhiêu mỡ dân.

"Lương bổng của đại nhân Lại Hạo mỗi năm là 180 lượng bạch ngân, Cô nhớ là đại nhân xuất thân từ hộ nghèo, trong nhà chỉ có một hai ngôi nhà nhỏ và vài mẫu ruộng cằn, nhiều thứ như vậy, chẳng lẽ là Thần Tài trong mơ ban tặng cho ngươi?"

"Điện hạ, thần oan uổng, những bạc này là sính lễ của phu nhân thần, một phần là do bệ hạ ban thưởng..."

Lại Hạo sụp đổ quỳ xuống đất, từ trong ra ngoài kể lể một hồi.

"Không cần nói với Cô, đi mà nói với Hình Ngục Tư."

Tiêu Tắc Tự lần lượt cắt mũ quan không ít người, hoàn toàn thiết lập uy tín, một thời gian ngắn, chúng thần dường như đã thấy lại Thái tử điện hạ năm xưa từng đấu khẩu với quần thần.

Miệng lưỡi của Thái tử điện hạ dường như còn lợi hại và sắc bén hơn ba năm trước.

"Bây giờ quốc khố đã đủ dồi dào chưa?"

Tiêu Tắc Tự đếm bạc trên sổ sách, chứ không chỉ là đủ.

Nếu không đủ, thì lại chém thêm vài cái đầu tham quan.

"Phụ hoàng bệnh nặng, Cô thay ngài giám quốc, từ nay về sau tấu chương gửi đến Trường Xuân Cung. Thôi được rồi, Trường Xuân Cung không tiện, gửi đến phủ Tướng Quân đi."

Trường Xuân Cung giờ chỉ còn là một đống tro tàn.

Lúc sắp bãi triều.

Hạ Hàn Thanh đẩy xe lăn, bước đi càng lúc càng chậm.

Dường như đang đợi điều gì.

Quả nhiên, chỉ nghe một giọng nói ôn hòa từ trên vang lên: "Hạ tướng quân ở lại một chút."

Hạ Hàn Thanh dừng xe lăn lại.

Mấy vị đại thần đi phía trước nhìn Hạ Hàn Thanh với ánh mắt đầy thương hại, Thái tử bị phế truất ở Tướng Quân phủ e rằng bị Hạ Hàn Thanh bắt nạt không ít, nay y quay trở lại mạnh mẽ, chắc chắn sẽ bắt đầu tính sổ cũ.

Hạ tướng quân thật đáng thương.

Tiêu Tắc Tự đứng dậy, từ trên cao bước xuống, mười ngón tay siết chặt lấy tay Hạ Hàn Thanh, nhìn y vui vẻ hơn nhiều.

Y nghiêng đầu cười nói: "Có muốn đi thăm Trường Xuân Cung không? Ta đã sống ở đó mười tám năm."

"Muốn."

"Đi thôi."

Tiêu Tắc Tự đẩy xe lăn của hắn, dường như chẳng màng tới ai mà bước đi trên con đường lát đá xanh lạnh lẽo trong cung.

Vị trí của Trường Xuân Cung không phải là quá hẻo lánh, nhưng vì Thái tử bị phế truất bị giam ở đây, nên cung điện vô cùng vắng vẻ, chẳng có mấy cung nhân qua lại.

Giờ này những cung nhân trên đường chắc hẳn đều bị phân đi sửa sang lại Trường Xuân Cung.

Cửa cung Trường Xuân Cung vẫn còn dán những tờ giấy niêm phong cũ kĩ, bị xé toạc từ giữa, là y đã xé toạc vào ngày xuất giá.

Cạnh cửa cung có nhiều dấu vết bị đốt cháy đen, Tiêu Tắc Tự đẩy Hạ Hàn Thanh bước qua cánh cửa ấy.

"Như cách biệt cả một kiếp người, ta cứ tưởng mình vẫn bị nhốt ở đây."

Trong Trường Xuân Cung có rất nhiều cung nhân đến sửa sang lại cung điện, Tiêu Tắc Tự vẫy tay bảo bọn họ lui ra, lão thái giám dẫn đầu vô cùng cung kính.

"Những người này trước đây hận không thể giẫm đạp lên ta một lần."

Hạ Hàn Thanh nghe mà lòng cảm thấy đau đớn.

Ba năm qua điện hạ đã phải sống thế nào đây?

Hắn siết chặt tay Tiêu Tắc Tự, siết mạnh, đứng dậy ôm lấy y, đầu tựa lên vai Tiêu Tắc Tự, "Điện hạ, sau này có thần ở đây, dù bệ hạ có ban thêm một đạo thánh chỉ nữa, thần cũng sẽ dẫn điện hạ rời khỏi đây."

Tiêu Tắc Tự vỗ nhẹ vào vai hắn, cười nhẹ.

Ba năm trước là y chuẩn bị không chu toàn mà rơi vào bẫy của phụ hoàng, nếu tái diễn một lần nữa, hươu chết về tay ai còn chưa rõ.

Y làm Thái tử suốt mười lăm năm, nếu thực sự chỉ có bấy nhiêu khả năng, e rằng đã sớm chết từ lâu.

Y nắm tay Hạ Hàn Thanh, bước vào chính điện, chính điện bị thiêu rụi không còn hình dáng, gần như không còn nhìn thấy được vẻ hoa lệ, nguy nga như thuở xưa.

"Ta năm đó suýt chút nữa là chết ở đây."

Nếu không phải là trận tuyết lớn ấy, nếu không phải là vì Thính Lan đến tìm, y thực sự đã chết ở đây rồi.

Hạ Hàn Thanh nghe mà lòng thắt lại.

"Thần hận không thể sớm quen biết điện hạ hơn."

Tiêu Tắc Tự cười đáp: "Ta với huynh không phải là đã quen biết từ lâu rồi sao? Khi huynh hồi kinh, ta đã từng đến đón huynh."

Hạ Hàn Thanh có chút xấu hổ.

Lúc đó hắn còn trẻ, không muốn có liên hệ gì với các hoàng tử, chỉ một lòng muốn lập công danh, bọn họ quả thực đã gặp nhau, nhưng điện hạ lúc đó còn nhỏ, hắn tự nhiên sẽ không sinh ra cảm tình gì với một thiếu niên mười mấy tuổi.

Mặc dù Tiêu Tắc Tự lúc đó kính ngưỡng Đại tướng quân, có ý muốn kết giao, nhưng Tiêu Tắc Tự có thể kết giao với Hạ Hàn Thanh, còn Thái tử điện hạ thì không thể qua lại mật thiết với Đại tướng quân trấn quốc, đó là điều cấm kỵ. Cảnh Thuận Đế vốn đã đa nghi, nếu như có qua lại, e rằng cả hai sẽ cùng chết.

Tiêu Tắc Tự dẫn hắn đi qua mọi ngõ ngách của Trường Xuân Cung, ngay cả chỗ mà y từng chơi dế hồi nhỏ cũng chỉ cho Hạ Hàn Thanh xem.

"Lúc đó mẫu hậu không cho ta ham chơi mất chí tiến thủ, ta liền giấu đồ ở đây. Sau này cữu cữu vào cung còn mang thêm một cái khác cho ta, mẫu hậu mắng ta với cữu cữu một trận."

Hạ Hàn Thanh nghe mà không nhịn được cười.

Hóa ra điện hạ hồi nhỏ cũng nghịch ngợm thế này.

Trường Xuân Cung trước tiên đã thu dọn lại thư phòng, các cung nhân cố gắng hết sức để khôi phục lại dáng vẻ như trước, đáng tiếc là như gương vỡ khó lành, chung quy vẫn có điều khác biệt.

Đẩy cửa ra, bụi bặm dày đặc phả vào mặt, Tiêu Tắc Tự không nhịn được ho vài tiếng.

"Điện hạ."

Hạ Hàn Thanh kéo y lại gần một chút, nghiêng người chắn bụi cho y.

"Không sao."

Tiêu Tắc Tự phẩy tay, bên trong chỉ dọn dẹp được một phần nhỏ, phần lớn vẫn còn mạng nhện, xà nhà cháy đen, nửa cung điện đã bị thiêu rụi.

Thậm chí trên án thư vẫn còn lưu lại chữ viết dở dang của y ngày đó, bên cạnh là những tấu chương cũ kỹ phủ đầy bụi.

Hạ Hàn Thanh tiến lại gần nhặt tấu chương lên, dùng khăn lau sạch bụi trên đó.

"Luận bàn về việc thúc đẩy kinh tế nông canh?"

Hắn lật xem, bên trong chi tiết giải thích về những mặt bất cập của sĩ, công, nông, thương, đề xuất tăng cường hỗ trợ cho nông nghiệp và thương mại.

"Thì ra điện hạ từ thời điểm đó đã có ý tưởng này."

Hạ Hàn Thanh tiếp tục lật xem, càng xem càng cảm thấy Tiêu Tắc Tự là một người vừa quái dị lại vừa giống như thánh nhân, những điều y đề xuất tuy phá vỡ tư duy cố hữu nhưng lại rất khả thi.

Đầu ngón tay hắn khẽ chạm vào dấu vết máu khô ở góc trang giấy, không biết đang suy nghĩ gì.

Tiêu Tắc Tự nhìn thoáng qua, "Tấu chương đó bị phụ hoàng trả lại."

Y nhớ rằng sau khi Cảnh Thuận Đế nhìn thấy tấu chương này, lập tức nổi trận lôi đình, mắng y vi phạm tổ chế, rồi ném tấu chương đó vào đầu y, góc tấu chương sắc bén, ngay lúc đó đã làm y đầu rơi máu chảy.

"Có lẽ là hơi kinh thế hãi tục, nhưng thần cho rằng vẫn có điểm khả thi."

"Thật sao?"

Đôi mắt Tiêu Tắc Tự lóe sáng.

Hạ Hàn Thanh lại hiểu được y?

Hạ Hàn Thanh gật đầu, tiếp tục nói: "Dân dĩ thực vi thiên, lương thực vĩnh viễn là thứ khan hiếm nhất, bất kể là hành quân đánh trận hay gặp thiên tai hạn hán, đều bị ảnh hưởng sâu sắc bởi lương thực. Trong nước thực ra có rất nhiều đất hoang có thể khai khẩn, nếu để hoang phí thì thật sự lãng phí."

Tiêu Tắc Tự rất muốn vỗ tay tán thưởng.

Hạ Hàn Thanh gần như nói đúng tâm ý của y.

"Huynh nói không sai, vì vậy ta muốn khuyến khích nông dân khai khẩn đất hoang, nếu có ai khai khẩn đất hoang để trồng lương thực, sẽ miễn thuế một năm. Tuy ngắn hạn có thể ảnh hưởng đến thu nhập quốc khố, nhưng về lâu dài, tương lai chắc chắn sẽ thu được nhiều lợi ích."

"Ừm. Thần ủng hộ điện hạ."

Nhắc đến đây, trong lòng Tiêu Tắc Tự lại bừng lên ngọn lửa nhỏ, "Ta sẽ đi bàn bạc việc này với Hộ bộ ngay. Hàn Thanh, huynh về nhà trước đi."

Tiêu Tắc Tự đặc biệt quan tâm đến vấn đề nông canh.

Lúc đó y liền triệu tập người của Hộ bộ vào cung.

Y lệnh cho người dọn dẹp lại thư phòng trong Trường Xuân cung, biến nó thành một thư phòng mới.

Khi Hạ Hàn Thanh ra khỏi cung, vừa hay gặp được Tiêu Thừa Duẫn vẫn chưa ra khỏi cung. Tiêu Thừa Duẫn sau khi hạ triều liền đi đến cung Thục Phi khóc lóc một hồi, lúc này vừa ra lại gặp Hạ Hàn Thanh.

"Còn chưa ra khỏi cung sao? Chẳng lẽ thái tử điện hạ đã cùng ngươi ân ái lâu trong cung?"

Tiêu Thừa Duẫn không chút lưu tình mà châm biếm.

Với tính kiêu ngạo của Tiêu Tắc Tự, nếu phải hạ mình với người nam nhân này lâu như vậy, chắc chắn sẽ giết chết Hạ Hàn Thanh để trút giận.

"Đa tạ vương gia quan tâm chuyện giữa phu thê chúng ta, thần và điện hạ tình cảm rất tốt."

Tiêu Thừa Duẫn cười nhạt một tiếng.

"Không trách bản vương nhiều lời, y giữ ngươi lại chẳng qua là vì ngươi còn có giá trị, đến ngày nào đó khi Hạ tướng quân công thành danh toại thì nên cẩn thận một chút, đừng để có kết cục thỏ chết chó bị làm thịt."

Hạ Hàn Thanh chắp tay nói: "Có thể làm việc cho điện hạ là vinh dự của thần, không cần vương gia bận tâm, vương gia vẫn nên lo cho mình, cẩn thận không lại bị gãy xương tay chân."

"Ngươi..."

Tiêu Thừa Duẫn nói không lại hắn, giận đến nỗi mặt lúc xanh lúc trắng.

Hạ Hàn Thanh không quan tâm, tự mình đẩy xe lăn ra khỏi cung, đi thẳng về quân doanh, suốt hơn nửa năm bị giam cầm, hắn thậm chí không dám bước chân vào đó một lần, sợ rằng sẽ khiến hoàng thượng nghi ngờ.

Tiêu Tắc Tự trong thư phòng tiếp kiến vài người của Hộ bộ, mấy người đó lập tức chỉnh sửa lại quy chế.

Đến tối, y mới ngồi xe về phủ tướng quân.

Vừa vào cửa đã thấy trước cửa có rất nhiều người tụ tập, tất cả đều chặn ở đó, thấy y tiến vào liền đổ rạp xuống đất hành lễ, bên cạnh còn có một con ngỗng lớn vỗ cánh kêu quang quác.

Con ngỗng này cuối cùng không bị giết, mà mang về nuôi trong phủ tướng quân.

"Tham kiến thái tử điện hạ."

Tiêu Tắc Tự đột nhiên cảm thấy không quen.

Những người này trước đây chơi đùa với y đâu có câu nệ thế này.

"Mọi người đứng lên đi."

Hạ lão phu nhân quỳ ở phía trước, Tiêu Tắc Tự tiến đến đỡ bà dậy, "Mẫu thân không cần đa lễ."

Lão phu nhân Hạ suýt chút nữa bị từ "mẫu thân" này làm choáng váng.

Cứu mạng! Sao lại cưới được thái tử điện hạ thực sự về nhà? Người con dâu ngốc nghếch, dễ thương trước đây đâu rồi?

Trong sảnh chính, Tiêu Tắc Tự ngồi lặng lẽ trên ghế, đối diện là đám gia nhân đứng đầu là Giang Lăng, ai nấy đều run rẩy, không dám nhìn y.

Tiêu Tắc Tự cầm lấy một chén trà bên cạnh, từ khóe mắt thoáng nhìn, rõ ràng thấy chỉ một động tác nhỏ của mình cũng đủ làm đám người đó sợ chết khiếp.

Y không khỏi cảm thấy buồn cười.

Nhấp một ngụm trà, y đặt chén xuống.

Phịch—

Giang Lăng không chịu nổi nữa, quỳ xuống.

Hắn vừa quỳ xuống, đám người phía sau cũng đồng loạt quỳ xuống trước mặt Tiêu Tắc Tự, giống như một nồi bánh chưng vừa luộc xong.

Ngay cả Hạ lão phu nhân cũng thấy chân mềm nhũn.

Hạ lão phu nhân nhìn qua Hạ Hàn Thanh ngồi đối diện, thằng nhóc này mặt mày bình tĩnh, chẳng lẽ đã biết từ trước?

"Cô rất đáng sợ sao?"

Sao lại sợ đến mức này? Giống như gặp Diêm Vương vậy.

"Không, điện hạ hiền lương thục đức, không đúng không đúng, là ôn lương cung... không không không, tài đức vẹn toàn, nhân nghĩa chi quân."

Giang Lăng run rẩy mãi mới nói ra được từ mình muốn, lo lắng đến mức mồ hôi lạnh sắp rơi xuống.

"Đọc thêm sách đi."

Tiêu Tắc Tự không nhịn được mỉm cười.

"Vâng vâng vâng." Giang Lăng vội vàng đáp lời.

"Đứng lên đi, các ngươi cứ như bình thường mà đối đãi, Cô coi các ngươi như người nhà, đóng cửa lại nói chuyện nhà."

"Hiện giờ Cô ở triều đình bước đi khó khăn, chắc chắn sẽ có người muốn hạ thủ từ các ngươi, Cô hy vọng các ngươi đều thông minh một chút, không nên nói thì một chữ cũng không được thốt ra, không nên nghe thì bịt tai lại."

"Cô đã làm thái tử mười lăm năm, các ngươi chắc không muốn thấy thủ đoạn xử lý người của Cô đâu."

"Vâng, tiểu nhân tuân mệnh."

Giang Lăng không dám thở mạnh, chỉ biết gật đầu đồng ý.

"Chỉ là, trong nửa năm qua, nhờ có các ngươi chăm sóc chu đáo, Cô đã chuẩn bị một ít lễ mọn."

Y ra hiệu cho Thính Lan, người lập tức mang theo một chồng lớn đồ đạc, rồi chia cho từng người theo tên được ghi.

Nhân khẩu trong phủ tướng quân đơn giản, gia nhân cũng ít, trong viện của lão phu nhân có bốn a hoàn theo hầu, trong nhà có tám người quét dọn, thêm Giang Lăng nữa là tổng cộng mười ba người.

"Mở ra xem thử."

Tiêu Tắc Tự cầm lấy chén trà, định uống, nhưng đột nhiên đặt xuống, sờ tay vào thân chén thử, thấy đã hơi nguội.

Hạ Hàn Thanh có mắt tinh tường.

"Thần sẽ đi thay trà nóng cho điện hạ." Nói xong hắn lập tức đứng dậy đi thay trà.

Mọi người thậm chí chưa kịp nhận ra hắn đã đứng lên.

Giang Lăng mở hộp ra, bên trong là một đôi giày mới, hắn nhìn đến mắt cũng sáng lên.

Điện hạ sao lại biết hắn muốn có giày mới?

Mấy a hoàn trong viện của lão phu nhân thì nhận được vài món trang sức trâm cài, đẹp đẽ vô cùng.

Hơn nữa, mỗi người đều có mười thoi bạc làm tiền thưởng, tương đương với năm năm tiền công của họ.

"Cô không bao giờ đối xử tệ với người dưới tay mình, làm tốt sẽ có thưởng, làm sai sẽ có phạt."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play