Hạ Hàn Thanh ôm cũng đã ôm, hôn cũng đã hôn, quay đầu lại liền thấy một đứa bé năm sáu tuổi đang chăm chú nhìn họ.

"Điện hạ, hắn là ai?"

Tiêu Tắc Tự gọi Tiểu Thạch Đầu lại và ôm lên, "Tiểu Thạch Đầu, nhi tử của Điền đại tẩu."

Dù sao nó chỉ mới năm tuổi, nghe không hiểu chuyện người lớn nói, họ cũng chẳng buồn kiêng dè trước mặt đứa bé này.

Hạ Hàn Thanh bóp nhẹ mũi thằng nhóc, "Điện hạ thích trẻ con sao?"

"Phải, nhỏ nhỏ thế này thật đáng yêu."

Đang nói thì Điền đại tẩu bên cạnh lại chạy qua đem đứa bé về ăn cơm.

"Ôi chao, Nhị Lang Thần tỉnh rồi sao? Hôm nay là Nhị Lang Thần hay Tôn Hành Giả đây?"

Điền đại tẩu cười nói.

Hạ Hàn Thanh bị bà gọi thế làm cho khó hiểu, vẫn là Tiêu Tắc Tự lên tiếng giải vây, chắp tay tạ ơn.

"Cảm tạ đại tẩu sáng nay đã mang trứng gà tới."

"Không cần khách sáo, ta đưa Hồng Hài Nhi về trước nhé." Điền đại tẩu cười ha ha xoay người rời đi.

Tiêu Tắc Tự đứng phía sau ôm bụng cười sặc sụa, nhìn Hạ Hàn Thanh mà hắn chẳng hiểu gì.

"Ngươi đã ăn phải nấm độc, sau đó tự xưng là Nhị Lang Hiển Thánh Chân Quân..."

Tiêu Tắc Tự kể lại từ lúc ở trong sơn động, trước sau thêm mắm thêm muối mà kể hết, không sót một chi tiết nào, làm cho mặt mày Hạ Hàn Thanh lúc thì trắng bệch, lúc thì tái xanh, cuối cùng nén không nổi mà đỏ bừng cả mặt.

"Tiểu Thạch Đầu đang ở đây chơi, đêm qua ngươi đột nhiên tỉnh lại rồi gọi nó là Hồng Hài Nhi, còn muốn cùng nó đại chiến ba trăm hiệp. Điền đại tẩu đến gọi người, ngươi lại nhận nhầm nàng là Thiết Phiến công chúa, còn gọi mấy tiếng tẩu tẩu."

[1] Thiết Phiến Công Chúa (鐵扇公主), còn được gọi là Bà La sát, là một nhân vật phản diện trong Tây du ký của Ngô Thừa Ân, một trong những tác phẩm kinh điển của văn học Trung Hoa.

Tiêu Tắc Tự kể đến cuối thì cười giễu vài tiếng.

Mỗi khi nghĩ tới cảnh tối qua trong sân gà bay chó chạy, y đều cảm thấy thật thú vị.

"Sáng nay trong sân có một con chó tới, ngươi chỉ tay vào nó mà nói: "Tiểu Khuyển Nhi, còn không mau mau về vị trí.""

Tiêu Tắc Tự bắt chước giống y như thật, diễn ra ba phần thần thái của Hạ Hàn Thanh.

Hạ Hàn Thanh: "..."

Hắn giữ bộ mặt nghiêm nghị, một lúc lâu sau mới thốt ra một câu: "Điện hạ, chúng ta nhân đêm mà đi thôi."

Rời khỏi nơi này.

Và sẽ không bao giờ quay lại.

Tiêu Tắc Tự vẫn tiếp tục cười nghiêng ngả, ôm bụng cười tới mức gục trong lòng Hạ Hàn Thanh, nước mắt cũng sắp rơi ra.

"Điện hạ, xin đừng cười nữa."

Hạ Hàn Thanh cố nhịn cơn giận.

Không ngờ nấm độc lại có tác dụng mạnh đến vậy.

Thật mất mặt!

Hai người cười một lúc lâu, lão đại phu đeo giỏ trúc từ bên ngoài trở về, thấy Hạ Hàn Thanh liền chọc ghẹo: "Chân quân tỉnh rồi à? Ta sẽ luyện chế đan dược mới cho ngài đây."

"Hắn là..."

Tiêu Tắc Tự lặng lẽ nói ra vài chữ: "Thái Thượng Lão Quân."

[2] Thái Thượng Lão Quân (太上老君) là tôn hiệu một vị thần tiên tối cao trong Đạo giáo Trung Quốc, là một trong Tam Thanh. Thông thường Thái Thượng Lão Quân được đồng nhất với Lão Tử, tuy nhiên trong Đạo giáo thì Lão Tử chỉ là một hoá thân giáng trần của Thái Thượng Lão Quân.

Toàn bộ ngôi làng, ngay cả chó cũng đã được Hạ Hàn Thanh phong làm thần.

Hắn không phải là Nhị Lang Thần, mà là bảng phong thần trong tay Khương Tử Nha.

Đầu thôn có một ông lão què chân, Hạ Hàn Thanh gặp người liền gọi: "Thiết Quải Lý."

[3] Thiết Quải Lý (铁拐李/鐵拐李, bính âm: Tiěguǎi Lǐ, Wade-Giles: T"ieh-kuai Li) hay còn gọi là Lý Thiết Quải, là một trong số 8 vị tiên (Bát Tiên) của Đạo giáo. Vị tiên này đôi khi được miêu tả như là người dễ nóng giận và hay gắt gỏng, nhưng lại là người nhân từ đối với những người nghèo khó, ốm đau, bệnh tật, những người được ông giúp giảm nhẹ nỗi phiền muộn của mình bằng một loại thuốc đặc biệt lấy từ quả bầu của ông. Ông thường được minh họa như là một ông già xấu xí với khuôn mặt bẩn thỉu, râu ria lởm chởm, tóc tai bù xù, và một chiếc đai vàng trên đầu.

Cuối thôn có một cô nương ôm thỏ, biệt danh "Hằng Nga tiên tử", làm nàng vui mừng cười tít mắt.

Bên Bắc có một thợ mộc, ôm món đồ chơi hình ngôi nhà đi dạo một vòng, liền được phong danh "Đà Tháp Thiên Vương."

[4] Lý Tịnh (tiếng Trung: 李靖; bính âm: Lǐ Jing), còn gọi là Thác Tháp Lý Thiên Vương (托塔李天王) là một nhân vật thần thoại dân gian và là một vị thần tiên trong Đạo Giáo. Lý Tịnh còn là nhân vật trong tác phẩm Phong thần diễn nghĩa và Tây Du Ký – nguyên là quan Tổng trấn ải Trần Đường dưới thời vua Trụ Vương nhà Thương. Vốn là đệ tử theo học đạo với ông Độ Ách ở núi Côn Lôn, do còn nặng nợ trần gian nên bị đuổi về. Lý Tịnh lấy Ân Thị sinh ra được 3 người con trai là: Kim Tra, Mộc Tra, Na Tra. Cả ba người con trai của Lý Tịnh đều theo Xiển Giáo học đạo.

Ở Nam thôn có một người hói đầu, gặp mặt lúc thì gọi "sư phụ", lúc lại gọi "Tam Tạng pháp sư."

Hạ Hàn Thanh: "..."

Cả đời này sẽ không bao giờ ăn nấm nữa!

Lão đại phu thấy Hạ Hàn Thanh cuối cùng đã tỉnh táo trở lại, cũng thở phào nhẹ nhõm: "Thời gian này may nhờ lang quân của ngài chăm sóc, tình cảm của hai vị thực tốt."

Hạ Hàn Thanh đầy mặt hổ thẹn, hắn không ngờ lại để cho điện hạ chăm sóc mình suốt thời gian qua.

"Công tử, đây là nấm ngài nhờ ta mang về từ trong núi. Ta nhận ra vài loại, loại này ăn vào sẽ sùi bọt mép, màu sắc tươi sáng, thường là màu đỏ, hình dạng như cái ô..."

Lão đại phu kiên nhẫn giới thiệu từng loại nấm cho Tiêu Tắc Tự.

Nhân lúc trời còn sáng, Tiêu Tắc Tự nghiền mực vẽ lại hình dạng các loại nấm này, bao gồm đặc điểm, cách nhận biết, tình trạng sau khi ăn phải, v.v., ghi chép rõ ràng từng loại một.

Từ ngày Hạ Hàn Thanh hôn mê, y đã nhờ lão đại phu mỗi lần ra ngoài hái thuốc nếu gặp phải thì hái về vài cây nấm độc để y nghiên cứu.

Đến hôm nay, y đã thu thập được khá nhiều loại.

"Hàn Thanh, các ngươi hành quân tác chiến có khi nào gặp phải loại độc vật dại này không? Các ngươi xử lý thế nào?"

Nghĩ lại, lương thực trong quân thường thiếu thốn, nếu bị kẹt trong rừng núi, chỉ còn cách tìm kiếm thức ăn trong đó mà thôi.

Nấm là thứ thường thấy trong rừng núi, nhưng cũng không phải tất cả đều ăn được.

"Tu Văn từng nghiên cứu qua về những thứ này, binh sĩ cố gắng tìm kiếm những thứ quen thuộc để ăn, những thứ không quen thuộc thường hái về cho Tu Văn xem xét, bất đắc dĩ lắm mới ăn. Trước đây cũng có trường hợp ăn phải chất độc khiến tinh thần hỗn loạn."

Tiêu Tắc Tự đem những thành quả của mình trong những ngày qua giao cho Hạ Hàn Thanh, "Nếu có thể sưu tầm và ghi chép thêm nhiều loại thì tốt, đây đều là những kinh nghiệm được đánh đổi bằng mạng sống. Ta nghĩ rằng việc mở thêm nhiều trường học, nếu bách tính biết chữ, việc thu thập sẽ dễ dàng hơn. Học vấn của Lục Tu Văn rất tốt, ta giao việc sưu tầm và biên soạn lại cho hắn, ngươi thấy sao?"

Hạ Hàn Thanh vui mừng khôn xiết.

"Nếu có thể phát cho quân đội, mọi người sẽ tránh được nhiều trường hợp ăn phải những thứ có vấn đề."

Tiêu Tắc Tự thổi tắt đèn rồi nằm xuống giường, mãi vẫn không thể chợp mắt, trong lòng cứ suy nghĩ về chuyện nấm độc.

Y đã gặp phải việc này, thì không thể bỏ qua được.

Đột nhiên, một đôi tay ấm áp vòng qua người y, Hạ Hàn Thanh chui đầu vào lòng y, "Điện hạ muốn làm gì, thần đều ủng hộ điện hạ."

Trong bóng tối, khóe miệng Tiêu Tắc Tự khẽ cong lên, y ôm chặt lấy Hạ Hàn Thanh.

"Hàn Thanh, ngươi có muốn trở lại Tây Bắc không? Thu phục Bình Châu."

Tim Hạ Hàn Thanh bỗng thắt lại, hắn muốn đi Tây Bắc, nhưng lại không nỡ rời xa điện hạ. Tuy nhiên, Tây Bắc là khát vọng cả đời của hắn, không thể không đi.

"Muốn..."

"Ta đã hứa với ngươi rồi mà."

Tiêu Tắc Tự khẽ hôn lên trán Hạ Hàn Thanh, Hạ Hàn Thanh là đại tướng quân bất khả chiến bại, chiến trường mới là nơi hắn thuộc về.

Sáng sớm, Tiêu Tắc Tự vẫn như thường lệ dậy sớm chẻ củi giúp lão đại phu trong sân. Một nhát rìu xuống, vừa mới chẻ được một khúc, liền nghe thấy một tiếng kêu kinh hãi từ phía sau: "Điện hạ!"

Có lẽ lão đại phu vẫn chưa ra ngoài, Hạ Hàn Thanh lập tức sửa miệng: "Công tử."

"Sao ngài có thể làm việc nặng nhọc như vậy?"

Hạ Hàn Thanh giành lấy chiếc rìu từ tay Tiêu Tắc Tự, y không tranh cãi, bởi sức lực của Hạ Hàn Thanh lớn hơn y nhiều, chẻ củi nhanh hơn không biết bao nhiêu lần.

Chẳng mấy chốc, củi chẻ xong đã chất thành đống như một ngọn núi nhỏ.

Tiêu Tắc Tự bước vào phòng thu dọn đồ đạc, hôm nay y lại mặc bộ y phục đỏ như ngày y đến đây.

Bộ y phục này sau đó bị Điền đại tẩu lấy đi giặt sạch sẽ, lại khâu vá cẩn thận rồi trả lại, nói là để cảm tạ vì y đã dạy chữ cho Tiểu Thạch Đầu.

Giờ đây, Tiểu Thạch Đầu chạy khắp nơi trong làng khoe khoang, còn dạy lại những chữ Tiêu Tắc Tự đã dạy cho các bạn nhỏ khác.

Y lấy bộ áo vải thô vừa thay ra, chuẩn bị mang ra sân giặt sạch.

Vừa mới xếp xong chậu và xà phòng, bắt đầu xắn tay áo lên.

"Điện hạ!"

Hạ Hàn Thanh kêu lên một tiếng, liền lập tức chạy đến đuổi y đi, tự mình làm: "Điện hạ không cần làm những việc này, thần sẽ lo liệu."

Hạ Hàn Thanh hối hả giặt quần áo, chà thật sạch sẽ, ngay cả lão đại phu cũng khen hắn là người giỏi việc.

Tiêu Tắc Tự đành rảnh rỗi, thỉnh thoảng theo lão đại phu lên núi, ghi chép những thứ có thể ăn hoặc không thể ăn trong rừng, sau đó đóng thành sách, lại tìm người sao chép, phát cho mỗi hộ gia đình trong làng một cuốn.

Y còn cùng nông dân ra đồng khảo sát địa hình, khai hoang mảnh đất sau núi, nơi đó có thể trồng một số loại rau quả, y còn đặc biệt gửi thư gọi người mang đến một số giống cây mới để làm thí nghiệm.

Hoặc ôm Tiểu Thạch Đầu dạy bọn trẻ trong làng đọc sách, viết chữ.

Chỉ có điều, mỗi khi có người đến, Hạ Hàn Thanh lại trốn đi, hắn thật sự sợ bị người ta gọi là "Nhị Lang Chân Quân."

Hạ Hàn Thanh võ công giỏi, chân cũng đã hồi phục khá nhiều, sáng sớm đứng trong sân luyện kiếm.

Trước kia thấy hắn ngồi trên xe lăn luyện kiếm, nay đứng dậy luyện càng thấy oai phong lẫm liệt.

Tiêu Tắc Tự ngồi trên bậc thềm, ôm mặt ngắm nhìn hắn.

Hạ Hàn Thanh không để ý phía sau có người, luyện đến khi thấy nóng bức, liền dùng khăn lau mồ hôi trên trán, rồi dứt khoát cởi áo ngoài, buộc quanh eo.

Dưới ánh sáng, mồ hôi chảy dọc theo vùng bụng và eo, đường nét cơ bắp rõ ràng, khiến Tiêu Tắc Tự lại muốn đưa tay sờ thử vài cái.

"Điện hạ?"

Hạ Hàn Thanh quay lại, nhìn thấy Tiêu Tắc Tự đang ngồi đó, mặt hắn liền đỏ bừng, tay chân luống cuống bắt đầu mặc lại y phục.

"Đừng mặc vào, ngươi chẳng phải đang nóng sao?"

Tiêu Tắc Tự cười nói.

Mặc áo vào thì y còn nhìn gì nữa!

Hạ Hàn Thanh thực sự cảm thấy nóng, hiện giờ đang đầu thu, vừa qua mùa hè, trời vẫn còn khá nóng.

Nhìn Hạ Hàn Thanh luyện kiếm, Tiêu Tắc Tự cũng có chút ngứa tay, lúc nhỏ, mẫu hậu đã mời kiếm thuật sư nổi tiếng trong kinh thành dạy kiếm cho y, y cũng học không ít, nhưng so với Hạ Hàn Thanh thì đúng là múa rìu qua mắt thợ, nhưng điều đó không ngăn y muốn thử một phen.

Hạ Hàn Thanh hiện tại là người của y, y không sợ mất mặt.

Tiêu Tắc Tự nhặt một cành cây bên cạnh, giả làm kiếm dài, quay lại tấn công Hạ Hàn Thanh.

Ánh mắt Hạ Hàn Thanh trở nên nghiêm túc, kiếm trong tay vang lên một tiếng, hắn cố ý nhường nhịn, cố gắng đánh hòa với Tiêu Tắc Tự.

Nhưng Tiêu Tắc Tự nhanh chóng nhận ra, quát lên: "Không được nhường ta."

Hạ Hàn Thanh lúc này mới dùng bảy phần công lực, lập tức một kiếm chém gãy cành cây trong tay Tiêu Tắc Tự, Tiêu Tắc Tự không đứng vững, bước chân lảo đảo lùi lại vài bước.

"Điện hạ..."

Hạ Hàn Thanh kinh hô một tiếng, thân hình hắn như cơn gió lướt qua, cánh tay dài vươn ra, ôm chặt lấy eo Tiêu Tắc Tự, đỡ y đứng vững.

Mặt Tiêu Tắc Tự đỏ bừng.

Khoảng cách gần như vậy, thật khiến người ta xấu hổ.

Hạ Hàn Thanh dường như cũng nhận ra ánh mắt rõ ràng của y, lập tức đỡ y đứng thẳng lại, buông tay ra, lùi lại một bước để giữ khoảng cách.

"Chiêu vừa rồi của ngươi thật lợi hại, dạy ta đi."

"Đại tướng quân? Dạy ta đi mà."

Tiêu Tắc Tự xoay người đứng trước mặt Hạ Hàn Thanh, cố ý rướn người lại gần nhìn hắn.

"Điện hạ đừng làm nũng."

"Thần sẽ dạy điện hạ ngay."

Hạ Hàn Thanh quay mặt đi, đứng bên cạnh ra chiêu, biểu diễn một tư thế, Tiêu Tắc Tự liền học theo từng động tác.

"Điện hạ, tay phải nâng cao hơn một chút."

Tiêu Tắc Tự ồ lên một tiếng, lại thử lần nữa.

Y thiên tư không tệ, trí nhớ tốt, nhưng luôn không nắm được chi tiết động tác.

"Điện hạ, tư thế tay cần chỉnh lại một chút."

Cuối cùng, Hạ Hàn Thanh không còn cách nào khác, phải ra tay nắm lấy tay Tiêu Tắc Tự, trực tiếp hướng dẫn từng động tác.

Da chạm da, hơn nữa Hạ Hàn Thanh còn để trần nửa người trên, hơi nóng phả vào nhau, tay Tiêu Tắc Tự bị hắn nắm chặt, một tiếng rít nhẹ vang lên, chiêu thức xuất ra mãnh liệt, nhanh như cơn gió lốc.

Lá cây rơi lả tả, cơn gió nhẹ thoảng qua.

Tóc đen bị gió thổi tung, rơi xuống ngực Hạ Hàn Thanh, ngứa ngáy khó chịu.

Tim Hạ Hàn Thanh đập loạn nhịp, hắn siết chặt tay y hơn vài phần, đến giờ hắn vẫn cảm thấy mọi thứ dường như không thật.

"Thật là lợi hại."

Tiêu Tắc Tự cảm thán một tiếng.

Hạ Hàn Thanh thấy y đã học được, liền lập tức buông y ra rồi lui lại vài bước, nhanh chóng mặc lại y phục, còn rửa mặt để trấn tĩnh.

Một loạt động tác ấy khiến Tiêu Tắc Tự không khỏi cười khẽ.

Cuối cùng, có người hàng xóm đến tìm, Hạ Hàn Thanh liền cùng với các thợ săn lên núi, đến tối quay về thì mang theo một con lợn rừng. Nghe nói hắn đã dùng tay không bẻ gãy cổ của một con sói, sức mạnh như dời non lấp biển, bắn tên không bao giờ trượt, danh hiệu "Nhị Lang Chân Quân" từ đó vang danh xa gần.

Dân làng không biết tên thật của hắn, liền gọi hắn là "Nhị Lang", đôi khi Tiêu Tắc Tự cũng trêu đùa gọi hắn là "Nhị Lang", khiến Hạ Hàn Thanh xấu hổ đỏ mặt trốn vào nhà.

Tiêu Tắc Tự tự xưng là "Tây Hải Tam công chúa", nên người trong làng gọi y là "Tam công tử", cũng chẳng rõ y thực sự là nhân vật gì.

Ngày hôm đó, Hạ Hàn Thanh từ trên núi trở về, tay cầm một con gà rừng định nướng cho điện hạ ăn, vừa bước vào sân đã thấy Tiêu Tắc Tự đang chạy loạn khắp nơi.

"Nhị Lang!"

"Nhị Lang cứu ta."

Tiêu Tắc Tự thấy có người đến thì thở phào nhẹ nhõm, vội vã chạy đến sau lưng Hạ Hàn Thanh, trên mặt đầy vẻ sợ hãi, sau lưng còn có một con ngỗng lớn đang rượt đuổi, kêu "quạc quạc" dữ dội.

"Điện hạ đừng sợ."

Hạ Hàn Thanh tay không chộp lấy cổ con ngỗng, nhấc bổng nó lên, lông vũ bay tán loạn, hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra?"

Tiêu Tắc Tự thấy con ngỗng bị bắt, lông bay tứ tung, bực bội nói: "Ta đang viết chữ, thì nó đột nhiên chạy vào cắn lung tung."

"Ngươi mau nấu nó đi, ta muốn ăn ngỗng nấu trong nồi gang, vừa hay trưa nay ăn ngỗng còn chưa đủ, nhớ nhổ hết lông làm cho ta một cái chăn."

Có Hạ Hàn Thanh bên cạnh, Tiêu Tắc Tự trở nên mạnh dạn, không còn sợ bị con ngỗng rượt nữa, liền bực bội đòi nhổ lông.

Hạ Hàn Thanh dở khóc dở cười.

"Có lẽ điện hạ trưa nay đã ăn thịt chú bác của nó, nên nó đến trả thù."

Tiêu Tắc Tự hừ lạnh một tiếng, "Ta muốn tru di cửu tộc của nó."

Hạ Hàn Thanh cười nhẹ, xách cổ con ngỗng đi tìm nhà chủ để mua lại, quyết định tối nay sẽ nấu nó.

Ngôi làng nhỏ yên bình bỗng chốc trở nên náo loạn.

Tiêu Tắc Tự vừa ngồi xuống chưa kịp thở thì đã thấy một bồ câu đưa tin bay đến, y nhíu mày, giơ tay chộp lấy bồ câu, gỡ xuống một phong thư.

Tiêu Tắc Tự nhìn tín phù trên thư, đôi mắt càng thêm u ám, chuyện Hạ Hàn Thanh bị thương ở chân trong trận chiến ở hẻm núi năm xưa đã bị điều tra ra.

Tiêu Kiến Bạch, Phùng Bằng, Trương Tỉnh, Hách Liên Trì—

"Hàn Thanh, thu xếp hành lý, không ăn ngỗng nữa, hôm nay về phủ."

Họ ở ngoài này cũng đã đủ lâu rồi.

Nghe nói triều đình đang náo loạn, tin đồn về Túc Vương và Lệ Phi đã bị dẹp yên, Đoan Vương dẫn quân vào kinh bị Túc Vương quở trách.

Túc Vương và Đoan Vương không ai nhìn thuận mắt ai, nhưng vì không tìm thấy ngọc tỷ nên chẳng ai dám hành động.

Ai cũng chờ đối phương ra tay trước để mình có cớ đánh dẹp, quang minh chính đại.

Nhất là Yến Vân nội loạn, Bình Châu lăm le nổi dậy, triều đình không có người làm chủ.

Trương Công Chính, Chung Hoằng vài người biết Tiêu Tắc Tự đã tỉnh thì ngày ngày nghĩ cách dò la tin tức, đều bị Thính Lan ngăn chặn.

Hạ Hàn Thanh vác túi hành lý lên.

Người dân trong làng nghe nói họ sắp đi liền đến tiễn, Tiêu Tắc Tự chắp tay cúi chào: "Thời gian qua cảm ơn mọi người đã chăm sóc, Tiêu mỗ vô cùng cảm kích."

Điền đại thẩm dẫn theo Tiểu Thạch Đầu đứng phía trước, Tiểu Thạch Đầu khóc đến mũi nước mắt giàn giụa, Tiêu Tắc Tự tiến tới lau nước mắt cho nó.

"Ngoan, chăm chỉ luyện mấy chữ ca ca dạy."

"Tam ca ca, ngươi còn quay lại không?"

Tiểu Thạch Đầu khóc ròng.

"Có duyên tự nhiên sẽ trở lại."

Tiêu Tắc Tự không dám hứa hẹn với đứa trẻ.

"Hay là mang con ngỗng này đi theo."

Con ngỗng vừa bán, nhà mua lại liền phải rời đi.

Tiêu Tắc Tự vốn định từ chối, Hạ Hàn Thanh tiếp tục nắm cổ con ngỗng mang theo.

"Mọi người, phu thê ta cáo biệt."

Tiêu Tắc Tự quay lưng rời khỏi làng, Hạ Hàn Thanh đẩy chiếc xe lăn trống không, y phục phấp phới, bên cạnh còn có một con ngỗng trắng muốt, mập mạp, kêu quạc quạc nặng nề.

Ánh sáng chiếu lên họ, như được phủ một lớp ánh sáng mềm mại, chẳng thể tìm thấy đôi người nào xứng đôi hơn nữa.

Tiêu Tắc Tự bước trên con đường nhỏ nơi thôn dã, thỉnh thoảng hứng thú đá một viên đá bên lề, bên cạnh là nông dân đang làm việc, bên cạnh là xe lừa chạy qua, y cảm nhận được cảm giác bình yên chưa từng có.

"Hạ Hàn Thanh, không muốn làm Thái tử nữa."

"Điện hạ nghiêm túc sao?"

Hạ Hàn Thanh giật mình, nhưng nhanh chóng khẳng định: "Bất kể điện hạ muốn làm vua hay làm dân, ta đều theo điện hạ."

Tiêu Tắc Tự cười nhẹ, "Lừa ngươi đấy, con đường này đã giương cung không thể quay đầu lại, chỉ có thể tiếp tục bước đi."

Cứ bước tiếp mà thôi.

Vốn dĩ là muốn một mình y bước tiếp, giờ đây lại có thêm hai cái bóng.

Y không thể bỏ lại những thần tử theo mình, y không thể bỏ rơi bách tính mà y không nỡ lòng, y vẫn còn những hoài bão chưa thực hiện.

"Hàn Thanh, sau này đừng xưng là thần nữa, ngươi và ta tư giao không làm quân thần."

"Thần... ta biết rồi."

Trước khi vào kinh thành, Hạ Hàn Thanh lại ngồi lên chiếc xe lăn, được Tiêu Tắc Tự đẩy vào thành, trong bóng tối có nhiều người hơn, bước chân nhẹ nhàng, rõ ràng không phải dân thường.

Trở về tướng quân phủ, Tiêu Tắc Tự trước tiên gửi thư trả lời những người kia.

Muốn Cô quay về, có thể —

Trước tiên phải chấp nhận ba điều kiện sau —

Những người này tuy nói là theo y, nhưng không nhất thiết sẽ ủng hộ mọi biện pháp của y, nhất là những biện pháp có thể ảnh hưởng đến lợi ích của họ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play