Lâm Vân Khê nhận ra đây là thím Chu hàng xóm, lập tức cười nói: “Tốt hơn nhiều rồi, chuẩn bị đi đón Ngôn Ngôn về nhà.”
“Được, cháu mau đi đi, thím cũng phải nhanh nhanh trở về nấu cơm cho cả nhà, thật sự là kiếp trước thiếu nợ bọn họ mà.”
Thím Chu ngoài miệng nói lời oán giận, nhưng bước chân không hề ngừng nghỉ, vội vàng chạy về nhà.
Hai người nói chuyện xong, Lâm Vân Khê tiếp tục đi về phía nhà cũ, chỉ chốc lát sau đã thấy một cậu bé ngồi xổm ngoài sân, cầm một cành cây trong tay chọc xuống đất.
Một thân thể nho nhỏ, lẻ loi, khuôn mặt bị phơi nắng đến đỏ bừng, có thể là do tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, Lâm Vân Khê có hơi muốn khóc.
“Ngôn Ngôn, về nhà ăn cơm.” Cô nhẹ nhàng đi tới ngồi xổm bên cạnh Cố Gia Ngôn, dịu dàng nói.
Nghe thấy âm thanh, Cố Gia Ngôn dừng động tác trong tay lại, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lâm Vân Khê, trong ánh mắt ngoại trừ mê mang còn có chút ngạc nhiên vui mừng.
Lâm Vân Khê lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên trán, sau đó nhẹ nhàng ôm người vào trong ngực.
Cố Gia Ngôn càng không thể tin được đây là mẹ ôm mình, cả người cậu bé cứng ngắc, tựa vào trong lòng mẹ không dám nhúc nhích.
Cậu bé ngẩng đầu lặng lẽ nhìn mẹ một cái, khi Lâm Vân Khê nhìn lại thì cậu bé lại bịt tai trộm chuông nhìn đi nơi khác.
Hôm nay mẹ rất khác so với bình thường, không mắng cậu bé, cũng không chê cậu bé bẩn, Cố Gia Ngôn thầm nghĩ trong lòng.
Cậu bé giơ cánh tay lên thử ôm cổ Lâm Vân Khê, thấy mẹ không từ chối.
Thân thể cậu bé lại mềm nhũn tựa vào trong lòng mẹ, hai tay ôm cổ cô, cái đầu nhỏ gối lên gáy cô, còn yêu say đắm cọ cọ.
Lâm Vân Khê dịu dàng vỗ lưng con trai, trong lòng lại âm thầm thề, nhất định phải làm một người mẹ xứng chức.
Đứa bé hơn hai tuổi bị nuôi thành gầy yếu, dinh dưỡng không đầy đủ, tóc khô vàng, ôm vào trong ngực nhẹ nhàng bay bay, nhìn thôi đã khiến cho người ta rất đau lòng.
Trong sân, mẹ Cố nghe thấy động tĩnh ở cửa, lau tay từ trong bếp đi ra.
“Ai u, sao con lại xuống giường, đến lúc đó để lại mầm bệnh thì làm sao bây giờ?” Thấy Lâm Vân Khê một mình chạy ra ngoài, mẹ Cố trách móc.
Trong lòng Lâm Vân Khê ấm áp, cô cười trả lời: “Mẹ, con gần như đã khỏi hoàn toàn rồi, Ngôn Ngôn hai ngày nay làm phiền mẹ rồi.”
Mẹ Cố khoát tay: “Phiền gì chứ, Ngôn Ngôn là cháu mẹ, mẹ chăm sóc nó không phải là việc nên làm sao.”
“Thân thể con vừa khỏe lại, đừng quá mệt nhọc, để Ngôn Ngôn xuống tự mình đi đi.” Mẹ Cố nói xong vội tiến lên ôm đứa cháu nhỏ xuống.