Mẹ Cố đang ngồi phơi nắng trong sân, nhét lót giày, thấy con dâu qua đây, bà ấy cười vẫy tay.
"Vân Khê, mau qua dây phơi nắng này."
"Mẹ, hôm nay trong nhà chỉ có một mình mẹ thôi sao, ba con đâu." Lâm Vân Khê cười đi qua ngồi xuống, liếc nhìn phòng khách một lượt hỏi.
"Ba con với thông gia đến bên nhà tướng quân Tống câu cá rồi, nói là cá bên kia tương đối nhiều, câu khá là sướng." Mẹ Cố trả lời.
Ngôn Ngôn học cờ vây ở chỗ tướng quân Tống hơn hai năm xong đã xuất sư, tướng quân Tống đã không có gì có thể dạy cậu bé nữa, cái gì dạy cũng đã dạy hết rồi. Trong lòng ông vô cùng vừa ý với điều này, ông già rồi còn có thể có đứa cháu trai ngoan ngoãn thông minh có thể kế thừa y bát của mình như thế, cũng xem như được ông trời chiếu cố rồi.
Nói là nói như thế, nhưng sau đó, tướng quân Tống không chịu thua bắt đầu đổi sang dạy ít chương trình quân sự, Ngôn Ngôn vẫn tới học một đến hai tiếng vào buổi sáng hoặc là buổi chiều sau khi tan học.
Ngày thường lúc rảnh rỗi, ông ấy trồng đủ loại rau trong sân của mình, ra ngoài chơi chim cùng với mấy người bạn già, hoặc câu cá ở sân sau. Mặc dù ngày tháng trôi qua nhạt nhẽo, nhưng lại thấy thỏa mãn đến lạ thường. mỗi một ngày đều trôi qua vô cùng phong phú.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT