Nhưng trong mắt ba mẹ, cho dù đứa trẻ có bao nhiêu bao nhiêu tuổi, dù nó có con hay cháu chưa, thì nó vẫn mãi là đứa bé chưa trưởng thành. Mặc dù Phương Thanh Sóc và Phương Thanh Nguyệt mới tới nhà bọn họ ở được mấy năm, nhưng ở trong lòng Cố Tranh và Lâm Vân Khê, lúc quyết định nuôi hai đứa trẻ, họ cũng đã coi bọn nhỏ là con mình.
Đúng như dự đoán, Phương Thanh Sóc vừa nói ra lời này, liền bị thím nhà mình phản bác.
 “Đương nhiên là không được, cháu tham gia thi đại học là chuyện lớn của nhà chúng ta, Nguyệt Nguyệt sắp đi học, Ngôn Ngôn phải chuẩn bị cho cuộc thi. Thím và chú cháu cho dù có bận hơn nữa cũng phải dành chút thời gian, ba ngày này sẽ đi cùng cháu tới khi thi xong.”
Thật ra Phương Thanh Sóc cũng chỉ nói như vậy thôi, chủn yếu là lo chú thím sẽ vì mình mà ảnh hưởng tới công việc, thực chất từ sâu trong đáy lòng cậu ấy vẫn rất muốn có người nhà đi cùng.
Lời này của Lâm Vân Khê đã cho cậu ấy sức mạnh cực lớn, nụ cười trên mặt Phương Thanh Sóc càng rạng rỡ hơn, vui vẻ giống như trúng vé số giải nhất vậy. Cậu ấy lớn tiếng hô một tiếng dạ, rồi nhanh chóng rửa mặt, bắt đầu ăn sáng. Ăn xong, nhìn anh Thanh Sóc xuất phát, Ngôn Ngôn tiến lên động viên nói:
“Anh, lúc thi anh cứ như bình thường là được, trạng nguyên đại học tỉnh Z lần này thuộc về anh chắc rồi!”
“Đúng vậy, cho dù anh chỉ phát huy tám mươi phần trăm năng lực, cũng có thể hất bay một đống người.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play