“Đương nhiên là thật.” Quyển Mao lo lắng nói: “Người nọ bây giờ còn đang chờ ở bên ngoài.”

“Vậy còn không mau đi mời người vào.” Giang Hậu Hùng gấp đến độ đạp Quyển Mao một cước.

Tên ngốc này, sao có thể để thần tài một mình ở bên ngoài.

Một lát sau, Lâm Vân Khê được long trọng mời vào trong.

Nhìn thấy người tới, Giang Hậu Hùng lập tức đứng dậy, mời Lâm Vân Khê đến vị trí chủ vị, trong giọng nói mang theo kích động khó nén.

“Người anh em, tôi tên là Giang Hậu Hùng, cậu tên gọi là gì?”

“Cậu tìm tôi bàn chuyện làm ăn xem như tìm đúng người, cậu đi ra ngoài hỏi thăm thanh danh lão Giang của tôi đây, nổi tiếng khắp thị trấn.”

Lâm Vân Khê bình tĩnh ngồi xuống, bình tĩnh nói.

“Gọi tôi là Lâm Tây là được, tôi tới tìm ông chủ Giang, đương nhiên là đã hỏi thăm qua.”

“Chúng ta nói ngắn gọn, hàng tươi trong tay tôi rất nhiều, nhưng không biết với thực lực của ông chủ Giang, có thể nuốt trôi hết hay không.”

Giang Hậu Hùng quản lý chợ đen nhiều năm, trong tay tích góp từng tí một của cải và mạng lưới quan hệ khiến rất nhiều người khó có thể tưởng tượng.

Nghe vậy, ông ta vung tay lên, sang sảng cười nói.

“Người anh em Lâm, cậu yên tâm đi, lão Giang tôi cái gì cũng thiếu, nhưng không thiếu tiền.”

Làm ăn đương nhiên là phải đặt lợi ích lên hàng đầu, món nợ này ông ta đã tính toán trong lòng.


 Nếu đây là sự thật, vì lợi nhuận kếch xù trong đó.

Dù bắt ông ta móc hết tất cả tích góp ra, cũng phải nắm giữ được số hàng hóa này, Giang Hậu Hùng Tâm nghĩ.

Người lấy lương thực làm trời, hơn nữa hàng mẫu bên trong trắng nõn thơm tho, đã đủ để cho ông ta kiếm được một khoản lớn.

Còn những loại trái cây hiếm như chuối, lựu, dứa, vải thì lại càng lãi kếch sù.

Tuy tới nay ông ấy quản lý chợ đen nhiều năm như vậy, cũng chưa từng thấy qua, chỉ là may mắn ở phía nam nếm thử.

Đương nhiên, ông ta không phải không thử vận chuyển hoa quả phía nam đến đây, nhưng bởi vì đường xá xa xôi, thời tiết nóng bức.

Thường thường còn chưa tới nơi, hoa quả đã hư thối hầu như không còn, mà chuyến vận chuyển kia khiến ông ta tổn thất không ít tiền.

Nghĩ tới đây, Giang Hậu Hùng có chút lo lắng hỏi ra nghi ngờ trong lòng.

“Người anh em Lâm, thực không giấu diếm cậu, tôi cũng thử vận chuyển trái cây từ phía nam rồi.”

“Nhưng không phải hỏng nửa đường, thì là sau khi vận chuyển đến chất lượng không tốt, mùi vị giảm mạnh, cuối cùng chỉ có thể bán với giá thấp.”

“Cậu có cách nào giữ tươi không?”

Lâm Vân Khê đương nhiên không có biện pháp giữ tươi, hoa quả của cô đều hái từ trên cây xuống.

So với những trái cây vận chuyển từ phía Nam tới không biết tươi hơn bao nhiêu lần.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play