Không lâu sau, khi Lâm Vân Khê mang chìa khóa đến, thì nhìn thấy mẹ Cố và mẹ Lâm đang nói chuyện với hai đứa trẻ.
Miệng nói là sau này bọn chúng cứ yên tâm ở đây, sau này nhất định sẽ không để bọn chúng ăn đói mặc rách nữa.
Phương Thanh Sóc từ sau khi xuống xe thì vẫn luôn chú ý tới chỗ này, trong lòng vô cùng thấp thỏmm, sợ người nhà của chú Cố sẽ vô cùng để tâm với cậu bé và em gái. Dù sau thì bây giờ điều kiện sinh hoạt của mọi người đều không ổn, trong nhà có thể hai người rcũng có nghĩa là thêm hai miệng ăn.
Phương Thanh Sóc đã chuẩn bị sẵn tư tưởng, không ngờ ngay sau đó liền nghe thấy giọng nói với nhẹ nhàng vừa kiên định của thím
“Anh nói đúng lắm, không thể để con trai, con gái của anh hùng áo quần rách rưới, ăn không đủ no, cứ để cho hai đứa trẻ theo chúng ta về quân khu đi...”
Giây phút này, câu nói này, giọng nói này đã khắc sâu vào trong lòng Phương Thanh Sóc, cho dù là sau nhiều năm, cậu ấy vẫn có thể nhớ rõ ràng mọi chuyện ngày hôm nay.
Sau khi Lâm Vân Khê lấy được chìa khóa, cô liền bảo mẹ Cố và mẹ Lâm dẫn bọn trẻ đi ăn trước, cô và Cố Tranh ở lại để thu xếp ổn thỏa cho hai dứa trẻ trước.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT