Nhưng trên đời làm gì có nhiều cái nếu như như vậy, chuyện mình đã làm thì phải tự mình chịu trách nhiệm, hối hận cũng không có tác dụng.
Sáng sớm, tiểu viện nhà họ Cố vô cùng náo nhiệt.
Từ mẹ Cố và mẹ Lâm, đến sáu đứa trẻ trong nhà đều ăn mặc chỉnh tề, ríu rít phấn khích ăn bữa sáng. Nguyên nhân là một ngày trước, bộ thương nghiệp tỉnh đưa ra thông báo, cần Lâm Vân Khê đại diện cho y dược Lâm Khê lên tỉnh một chuyến, tham dự hội nghị thương mại tiếp theo.
Bởi vì mẹ Cố, mẹ Lâm và mấy đứa trẻ từ sau khi tới đây, lúc nào cũng ở trong khu tập thể hoặc là trong nhà máy sản xuất thuốc, đều chưa thể ra ngoài dạo chơi. Vì thế Lâm Vân Khê định nhân cơ hội này, dẫn tất cả mọi người trong nhà lên huyện lị chơi.
Đi thăm vườn bách thú và các cửa hàng lớn trên thành phố, nếm thử đặc sản địa phương, chụp một ít ảnh làm kỷ niệm. Vì vậy, Lâm Vân Khê đặc biệt lựa chọn một chiếc máy ảnh SLR ở trong cửa hàng hệ thống, nhìn bên ngoài thì không quá xuất sắc nhưng công năng và độ phân giải cực cao. Lúc đi chơi có thể chụp thêm được ít ảnh cho mẹ Cố, mẹ Lâm và mấy đứa trẻ, sau khi rửa ra có thể treo ở trong nhà hoặc là kẹp vào trong album.
Ý nghĩa của việc chụp ảnh chính là có thể biến một khoảnh khắc thành vĩnh cửu khi bấm nút chụp ảnh. Đợi mười năm, hai mươi năm sau lật lại xem, cả nhà có thể quây quần lại với nhau hồi tưởng lại thời gian vui vẻ khi đó.
Cố Tranh cũng rất tán thành với đề nghị của vợ mình, vì thế, anh còn đặc biệt xin đơn vị nghỉ phép mấy ngày.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT