Đây cũng là quy củ nhỏ Lâm Vân Khê định ra, mình hỗ trợ nấu cơm không phải không nhận lại, điều kiện chính là mỗi người cần về nhà giúp cha mẹ làm một ít việc nhỏ đủ khả năng.

Từ đó về sau, bọn nhỏ thôn Cố gia đều ngoan hơn nhiều, mỗi ngày về nhà giúp đỡ trong nhà làm việc, cũng không nghịch ngợm gây sự.

Phụ huynh thỉnh thoảng khích lệ vài câu, đứa nhỏ liền làm càng hăng hái, cứ như vậy hình thành một vòng tròn tốt đẹp.

Hiện tại, danh tiếng của Lâm Vân Khê ở trong thôn không phải tốt bình thường, kết quả cuối cùng chính là Ngôn Ngôn trở thành tiểu đoàn sủng trong thôn.

Bất kể đi đến đâu, chú thím và ông bà trong thôn đều thích cho cậu bé ăn đồ ăn vặt.

Nhà này cho một nắm đậu phộng, nhà kia nhét một nắm khoai lang khô, mỗi lần về nhà túi áo nhỏ đều phồng lên.

Lâm Vân Khê cũng có đi có lại, rau dưa trong vườn rau trong nhà vô cùng tươi tốt.

Cô, Ngôn Ngôn và cha mẹ Cố bốn người cũng ăn không hết, cho nên thường xuyên đưa một ít cho những người quen biết.

“Thím Hai, thím quá hào phóng, còn dùng dầu xào đồ ăn.” Cố Gia Hào ăn đến miệng đầy dầu, vẻ mặt thỏa mãn.

“Con cảm thấy dì Lâm làm nhộng ve sầu còn ngon hơn thịt heo xào nội con.”

“Đúng vậy đúng vậy, trù nghệ của dì Lâm đệ nhất thiên hạ.”

“Con đồng ý!”

“Thật hy vọng chủ nhật tuần sau đến nhanh một chút, chúng ta vẫn sẽ đi bắt nhộng ve sầu.”

Lâm Vân Khê được khen đến nổi trong lòng nở hoa, lập tức hứa hẹn: “Yên tâm, lần sau vẫn làm cho mấy đứa ăn.”

Ngôn Ngôn ngồi trên ghế đẩu nhỏ, ăn từng ngụm từng ngụm, cau mày, giống như một ông cụ non.

Cậu bé nuốt miếng thức ăn cuối cùng, nghi ngờ nói với Cố Gia Hào: “Anh, không ngon hơn thịt đâu.”

Cũng đúng, từ sau khi Lâm Vân Khê xuyên qua, bỏ ra rất nhiều công sức vào việc ăn uống của đứa nhỏ, mỗi ngày không trùng lặp thay đổi món ăn.

Tất cả nguyên liệu nấu ăn đều dùng rau dưa và thịt chất lượng cao do không gian sản xuất, nấu cháo, nấu canh thêm nước suối, làm như vậy mùi vị thức ăn lại càng tuyệt vời.

Cho nên trong khoảng thời gian này, cái miệng nhỏ nhắn và dạ dày của Ngôn Ngôn đã bị nuôi thành khó chiều.

Nhưng nếu là gặp thứ mình không thích ăn, Ngôn Ngôn cũng sẽ không trực tiếp phun ra, mà là lựa chọn ăn hết.

Bởi vì mẹ đã dạy cậu, lãng phí lương thực là không đúng, Ngôn Ngôn muốn làm một đứa trẻ hiểu chuyện.

Nghe em trai nói, Cố Gia Hào không nói gì đỡ trán: “Ngôn Ngôn, không phải ai cũng có tài nấu nướng tốt như thím Hai.”

“Nếu thím Hai là mẹ con, cho dù mỗi ngày ăn cải trắng khoai tây con cũng bằng lòng.”

Bạn nhỏ Cố Gia Ngôn nghe cái hiểu cái không, nhưng cậu nắm được trọng điểm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play