Ba người bị điểm danh nhanh chóng căng thẳng thân thể, không dám nói gì, yên lặng chấp nhận trừng phạt.
Dù sao đây cũng là Diêm Vương sống tiếng tăm lừng lẫy của quân khu, giải thích với anh, trừ phi không muốn sống nữa, muốn bị phạt đứng đến khi trời tối.
Thời gian huấn luyện vừa đến, sắc mặt Cố Tranh không chút thay đổi tuyên bố giải tán, một đám binh sĩ cũng không dám quay đầu lại chạy về phía căn tin.
Trên sân thể dục rộng lớn chỉ để lại ba tên xui xẻo bị phạt đứng dưới ánh mặt trời, mồ hôi đầm đìa.
Trên đường đến căn tin, phó doanh trưởng Giang Đào cợt nhả đi theo sau Cố Tranh, miệng trêu chọc nói.
“Chắc không phải là vợ cậu, chị dâu tôi nhớ nhung cậu đâu ha.”
Nhớ tới người vợ sau khi kết hôn ở chung trong nhà không được mấy ngày, Cố Tranh không biết sao lại phiền lòng.
Dựa theo chức vị của anh, trong bộ đội đã phân cho anh một tiểu viện.
Nhưng vợ anh nghe nói bộ đội đóng quân ở một thôn chài nhỏ phía nam, ghét bỏ điều kiện sinh hoạt gian khổ, không quen cuộc sống nơi đây, sống chết không muốn tới tòng quân.
Anh ngược lại không sao cả, chỉ cần đối xử tốt với con anh là được, không muốn gây khó dễ ai.
Nhớ tới đứa con trai hơn một tuổi trong nhà, mặt mày nghiêm nghị của Cố Tranh bỗng chốc nhu hòa không ít.
Bởi vì thế cục căng thẳng, tiểu đoàn trưởng là anh càng cần đợi lệnh bất cứ lúc nào, một khắc cũng không thể rời đi.
Cho nên từ khi con trai sinh ra, hai cha con một lần cũng chưa từng gặp mặt.
Cố Tranh chỉ có thể căn cứ vào miêu tả trong thư cha mẹ gửi, tưởng tượng ra dáng vẻ đáng yêu của con trai.
Chờ qua khoảng thời gian bận rộn này, đầu tiên anh nhất định phải xin nghỉ về nhà một chuyến.
Tiếp theo, Cố Tranh nhìn về phía người không có mắt trước mặt này, lông mày hơi nhướng, nhướng nhướng mí mắt, nhanh gọn chuẩn xác mà độc ác nói.
“Tôi nghe nói thím cậu tìm cho cậu một người vợ, hai ngày nữa sẽ tới đây?”
“Thím còn nói muốn tôi giúp tác hợp hai người lại với nhau một chút, việc này tôi rất vui lòng giúp đỡ.”
Nghe vậy, Giang Đào thu hồi nụ cười trên mặt, đưa tay tát mình một cái, xin tha thứ nói: “Doanh trưởng! Anh! Là miệng em tiện, em không nên trêu chọc anh.”
“Nhưng chuyện tìm vợ anh phải giúp em, em còn trẻ, không muốn bước vào nấm mộ hôn nhân.”
Giang Đào năm nay cùng tuổi với Cố Tranh, người cùng tuổi đã có con, nhưng anh ấy vẫn rất chống đối chuyện kết hôn.
Anh ấy thật sự là không muốn sau khi mệt mỏi một ngày về nhà, còn muốn vì loại chuyện nhỏ như củi gạo dầu muối này tranh cãi.
Kiểu tình huống này, anh ấy nhìn thấy ở trên người cấp dưới tòng quân nhiều lắm rồi.