Trên người hai đứa không còn chỗ nào sạch sẽ, khắp cơ thể và gương mặt dính đầy bùn, rất giống hai tượng đất nhỏ.
Lâm Vân Khê nhìn không nổi, trở về phòng lấy quần áo sạch sẽ, đuổi bọn họ vào phòng tắm tắm rửa.
“Có cần mẹ giúp không?” Nghe tiếng cười nói trong phòng tắm truyền đến.
Cô cách cửa hô, sợ hai đứa nhỏ chỉ lo nghịch nước, một hồi sẽ bị cảm.
Một giây sau, bên trong truyền đến giọng nói giòn tan của Ngôn Ngôn: “Cần mẹ giúp đỡ.”
Mẹ giúp cậu bé tắm rửa rất thoải mái, không giống anh trai, chà xát khiến mặt cậu bé đều đỏ một mảng lớn, còn nóng rát rất đau.
Chỉ có điều cậu bé vừa nói xong, trong nháy mắt miệng đã bị Cố Gia Hào bịt kín.
Cậu bé vội vàng hướng ra ngoài cửa hô: “Thím hai không nên đi vào, chúng cháu lớn rồi, không cần thím giúp.”
Ngôn Ngôn kháng nghị trừng mắt nhìn anh trai, cuối cùng Cố Gia Hào phải hứa hẹn một loạt chỗ tốt cậu bé mới chịu.
Sau khi tắm rửa xong, hai đứa nhóc sảng khoái ngồi ở trong sân hóng gió, ăn bánh bao thịt, uống chè đậu xanh, rất vui vẻ.
Lâm Vân Khê nhìn nhộng ve sầu trong chậu, hỏi.
“Hôm nay sao chỉ có hai người các con trở về, những bạn nhỏ của các con đâu?
Vẻ mặt Cố Gia Hào kiểu “Thím có ngốc không?”: “Đương nhiên là bảo bọn họ về nhà trước, hôm nay chúng ta ăn bánh bao, để bọn họ ở lại đây còn không biết lãng phí bao nhiêu lương thực.”
“Nhộng ve sầu ngâm nước không thoát xác cũng không chết được, ngày mai chúng ta hãy ăn.”
Nhìn vẻ mặt thối tha của Cố Gia Hào, Lâm Vân Khê buồn cười lắc đầu, đúng là tuy trẻ con nhưng rất hiểu biết.
Ăn cơm tối xong, Lâm Vân Khê cắt dưa hấu buổi chiều em trai mang tới, bưng ra.
Một lớn hai nhỏ ba người đang đón ráng chiều, gió nhẹ thổi qua, thích ý hưởng thụ điểm tâm ngọt sau khi ăn xong.
“Thím hai, dưa hấu ở đâu ra vậy, ngọt quá.”
Cố Gia Hào trân trọng ăn từng ngụm nhỏ, cậu bé lớn như vậy thật đúng là chưa từng được ăn hoa quả mấy lần.
Ăn nhiều nhất chính là quả dại trên núi, quả có thể ăn rất ít, ít nước lại nhạt nhẽo, căn bản không thể so sánh với dưa hấu ngọt ngào.
Lâm Vân Khê nuốt miếng dưa trong miệng, cười trả lời: “Là cậu Ngôn Ngôn mang tới.”
“À, thím Hai, cháu có thể mang một miếng về nhà cho cha mẹ và chị gái ăn không, cháu tự ăn một miếng là được.” Cố Gia Hào cẩn thận hỏi.
Mẹ nó từng nói, không hỏi tự lấy là trộm, muốn dùng đồ nhà người khác phải xin phép đối phương đồng ý mới được.
Không thể không nói anh trai và chị dâu nuôi Gia Hào rất khá, ngoại trừ trẻ con nên hơi nghịch ngợm, Gia Hào rất lễ phép, có trách nhiệm, những phẩm chất này rất đáng quý.