Lâm Vân Khê may cho mình hai chiếc váy dài, một chiếc áo khoác gió, một chiếc áo khoác đệt kim và một đôi giày da nhỏ, may cho Cố Tranh hai bộ quần áo và giày, có thể mặc trong lúc nghỉ ngơi thường ngày.
Chất lượng của áo sơ mi và áo ba lỗ mà quân khu cấp cho không được tốt lắm, có hơi bó cổ, vì vậy Lâm Vâm Khê làm thêm cho anh hai cái áo sơ mi trắng và hai cái áo ba lỗ. Cô may cho Ngôn Ngôn hai bộ quần áo ngắn tay và một bộ quần yếm dễ thương.
Ngoài ra, Lâm Vân Khê còn may cho ba mẹ hai nhà hai bộ quần áo mùa xuân, một chiếc áo khoác, một đôi giày vải ngàn tầng và một đôi giày da. Ở thời đại này, vải vóc thực sự rất khan hiếm, nhất là những người sống ở nông thôn, quần áo của họ đều được may vá dùng lại đến ba năm.
Chỉ khi thật sự không thể mặc được nữa, họ mới đi lấy ít vải để may quần áo mới, chứ càng đừng nói đến việc đi giày da.
Mẹ Cố và mẹ Lâm đều là những người coi trọng hình thức, nếu trên quần áo có lỗ thủng thì họ sẽ vá lại bằng những loại vải cùng màu, để trông không quá tồi tàn.
Hiện tại Lâm Vân Khê đã là quản đốc, ngoài tiền lương ra thì cô còn được hưởng hoa hồng, Cố Tranh cũng đã lên chức phó đoàn trưởng, tiền trợ cấp cũng theo đó mà tăng lên. Hai người họ đang sống một cuộc sống sung túc như vậy, không có lý do gì mà ba mẹ họ lại phải sống một cuộc sống khốn khổ ở thôn quê.
Nhìn thấy từng bộ quần áo được lấy ra từ máy, Cố Tranh từ phía sau vòng tay ôm lấy vòng eo nhỏ của Lâm Vân Khê, dịu dàng hôn lên sườn mặt của cô.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT