Sau khi ăn xong, Lâm Vân Khê kéo Ngôn Ngôn đi vài vòng dưới mái hiên tiêu cơm, ăn xong rồi nằm không tốt cho dạ dày.

Nhìn Ngôn Ngôn buồn ngủ không mở mắt ra được, Lâm Vân Khê ôm cậu bé lên giường, vỗ nhẹ cái bụng nhỏ của cậu bé, dỗ cậu bé ngủ.

Sau khi Ngôn Ngôn ngủ, Lâm Vân Khê chuẩn bị vào bếp dọn dẹp bát đũa, vừa xoay người thì phát hiện có gì đó hơi sai sai.

Cô nhìn lại, bàn tay nhỏ bé của Ngôn Ngôn nắm chặt góc áo cô.

Lâm Vân Khê cẩn thận tách ngón tay cậu bé ra, lúc này Ngôn Ngôn như cảm nhận được.

Trong lúc ngủ cậu bé nhắm mắt lại, lại bĩu môi, mang theo tiếng khóc nức nở.

“Mẹ, mẹ.”

“Ui, mẹ ở đây, mẹ ở đây.”

Nhìn con trai thiếu cảm giác an toàn, hốc mắt Lâm Vân Khê ửng đỏ, không quan tâm đến công việc trong bếp nữa.

Cô cởi giày, nằm nghiêng trên giường, ôm con trai vào lòng nhẹ giọng trấn an.

“Mẹ ở cùng con, ngủ đi.”

Trải qua một buổi sáng cực kỳ ảo diệu, Lâm Vân Khê cũng mệt mỏi, cô từ từ nhắm mắt lại.

Thời gian thấm thoát trôi qua, Lâm Vân Khê cảm thấy ngứa ngáy trên mặt.

Cô chậm rãi mở mắt, thấy Ngôn Ngôn duỗi ngón tay, nhẹ nhàng chọc mặt cô.

“Á!” Cố Gia Ngôn thấy mẹ tỉnh lại, vội vàng thu ngón tay lại, mở to đôi mắt vô tội.

“Bé hư, quấy rầy mẹ ngủ.” Lâm Vân Khê đẩy con trai ngã xuống giường, gãi chỗ ngứa của cậu bé.

Cố Gia Ngôn cười đến thở không ra hơi: “Đừng, đừng.”

Lâm Vân Khê "trả thù" xong, cô giả bộ hung dữ hỏi: “Lần sau còn dám không?”

Cố Gia Ngôn nhanh chóng lắc đầu, sợ mẹ đổi ý lại tới gãi ngứa mình.

Hai mẹ con ở trong phòng ngủ chơi đùa một phen, Lâm Vân Khê ôm Ngôn Ngôn ra sân rửa mặt.

“Bảo bối muốn đi tìm các anh trai chơi không?” Cô hỏi.

Cố Gia Ngôn tựa vào lòng mẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập sự chống cự: “Không cần, anh không chơi.”

Nghe con trai nói như vậy, Lâm Vân Khê cũng không cảm thấy kỳ lạ, đám nhóc hơi lớn một chút bình thường đều không muốn chơi cùng đứa nhỏ hơn.

“Anh không chơi, vậy mẹ chơi với cục cưng của chúng ta được không?”

“Được ạ.” Trải qua buổi trưa ở chung, Cố Gia Ngôn đã buông lỏng phòng bị với mẹ, cậu bé nói giọng trẻ con.

Vườn rau trong sân vẫn hoang vu cũng không phải chuyện tốt, Lâm Vân Khê định trồng chút rau dưa trong nhà thường ăn.

Như vậy vừa vặn có thể giải thích nguồn gốc rau dưa trong không gian, tránh nghi ngờ, hơn nữa cô thật sự cũng không tiện đến vườn rau của mẹ Cố hái rau.

Nói làm là làm, Lâm Vân Khê cầm cuốc bắt đầu dọn dẹp cỏ dại trong sân, dùng cào xới tơi đất, Lâm Vân Khê vừa làm việc vừa chú ý đến con trai.

Cố Gia Ngôn ngồi trên ghế nhỏ dưới mái hiên, trong tay cầm một quả táo lớn đỏ rực, dùng răng sữa gặm từng chút một.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play