Vương Hưng Giang và Vương Hưng Hà đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt của hai người tràn đầy nghi ngờ. “Vậy mà có thể tìm được người mất tích năm mươi năm hả?”
Lưu Cương lắc đầu. “Tôi đã nhắc nhở ông cụ rồi, nhưng hai ông bà cứ chắc chắn nói là thật, còn xem vết bớt sau tai của bà ấy, nói có thể đối chiếu.”
Thấy hai người nhìn Vương Tú Linh như nhìn kẻ lừa bịp, Lý Thành Minh vội nói: “Vị Vương Tú Linh này là giáo viên của trường đại học Đông y chúng tôi, không phải kẻ lừa bịp gì! Với cả đại sư tìm người kia cũng là học sinh của trường chúng tôi, còn là trạng nguyên kỳ thi đại học của tỉnh Lỗ đấy.”
Nghe vậy, mặc dù trên mặt hai người đã thả lỏng, nhưng trong lòng vẫn tràn đầy nghi ngờ, cứ cảm thấy chuyện này trùng hợp quá rồi.
Cuối cùng đợi tới lúc ba người bên kia lau khô nước mắt trên mặt, gương mặt cũng khôi phục vẻ bình tĩnh, Vương Hưng Hà và Vương Hưng Giang dò xét nhìn Vương Tú Linh, lại phát hiện thật sự có thể thấy được bóng dáng lúc nhỏ của Tú Nhi ở trên người bà ấy.
Vương Hưng Hà thăm dò hỏi bà ấy: “Cô có thể phân biệt được hai chúng tôi không?”
Vương Tú Nhi nhìn kỹ hai người bọn họ, chỉ Vương Hưng Hà nói: “Anh là anh cả, trên mặt anh chỗ gần tai có một vết sẹo để lại do em và Nhị Hổ Tử nhà bên cạnh đánh nhau, cậu ta ném một hòn đá có mũi nhọn về phía anh, anh đã chắn cho em.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play