Chiếc xe lái vào đại viện của quân khu, dừng lại trước một tòa nhà nhỏ hai tầng. Lý Ngự Quân vừa đẩy cửa xuống xe, đã nghe thấy tiếng bật cười trong chiếc xe phía sau. Anh lặng lẽ nắm chặt nắm đấm, hít sâu hai cái mới kiềm chế được xung động muốn đánh hai em trai một trận, anh thật sự không muốn nửa đêm lại rách vết thương, rồi bị đưa trở về bệnh viện.
Lý Kiến Quốc đẩy cửa lớn, sải bước đi nhanh vào trong phòng, Thường Hiểu Viên nhìn sắc mặt của ông ấy căng cứng, cũng không màng tới an ủi con trai, vội vàng đuổi theo Lý Kiến Quốc vào phòng.
Cửa phòng của phòng ngủ nặng nề đóng lại, Khuôn mặt đen cả buổi tối của Lý Kiến Quốc không thể căng được nữa, ông ấy ngồi trên ghế, vỗ tay vịn, cười to. “Hiểu Viên, bà thấy sắc mặt của Ngự Quân không? Mặt nó xanh cả rồi! Thằng nhóc thối này từ nhỏ đã trưng cái bản mặt ra, trông còn nghiêm túc hơn cả ông bố này. Lần này hay rồi, bị một cô gái bế rồi ha ha ha ha! Còn là bế ngang nữa! Ha ha ha! Tôi xem sau này nó còn có mặt cứ trưng bản mặt nữa không…”
Thường Hiểu Viên ở bên cạnh nhỏ giọng khuyên: “Được rồi, ông đừng cười lớn tiếng như vậy, Ngự Quân nghe thấy sẽ giận mất.”
“Ha ha ha, bà nói xem, nếu tôi nói cho bố chúng ta biết, thì ông cụ sẽ cười bao lâu?”
“...”
Lý Ngự Quân đứng ở trên cầu thang hơi đau đầu, xoa ấn đường, đúng là một lần sảy chân để hận nghìn đời mà. Sao anh lại ngất đi chứ? Nếu không phải bị ngất, thì căn bản sẽ không có vụ việc tối hôm nay!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT