Vóc dáng Tiền Quốc Thịnh mới cao một mét bảy mươi lăm, ông đứng trước Lý Ngự Quân mà không biết nên đỡ dậy thế nào cho phải: “Hay là tìm một tấm ván rồi đặt cậu ta lên đấy?”
“Nhà con không có ván gỗ.” Tiền Giai Ninh cúi đầu nhìn Lý Ngự Quân nói: “Hay là để con bế anh ấy đi.”
“Cái gì?” Không đợi Tiền Quốc Thịnh kịp phản ứng, ông đã trơ mắt nhìn Tiền Giai Ninh ngồi xổm xuống trước Lý Ngự Quân, một tay cô đỡ lấy vai anh, một cái tay khác túm lên đùi anh, cứ thế bế thẳng anh lên.
Tiền Quốc Thịnh lập tức đứng chết lặng trong gió.
Tiền Giai Ninh nhìn thoáng qua người nhà đang ngơ ra, vội vàng thúc giục một câu: “Đừng ngây ra đấy làm gì thế, lấy khoác áo khoác của anh ấy lên người anh ấy đi.”
“À à, được!” Lý Uyển Trân luống cuống tay chân cầm áo khoác của Lý Ngự Quân trên móc treo quần áo xuống đắp lên người anh, bên này mới vừa cầm lấy áo khoác của Tiền Giai Ninh, cô đã đi ra ngoài.
“Giai Ninh, con còn chưa mặc áo khoác mà.” Lý Uyển Trân chưa kịp nói xong đã thấy Tiền Giai Ninh mở cửa ôm Lý Ngự Quân đi ra ngoài, bà nhanh chóng ôm áo của Tiền Giai Ninh đuổi theo. Thật ra trên ngươi Tiền Giai Ninh luôn mặc quần áo làm từ vải vụn của Thần Tài nên sẽ không cảm thấy lạnh, bình thường cô mặc áo khoác chỉ là để bản thân không quá kỳ lạ thôi. Lúc này cô đang bế một người đàn ông vừa cao vừa nặng, nếu như mặc thêm áo khoác nữa sẽ hơi vướng víu tay chân, chẳng thà để vậy sẽ linh hoạt hơn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play