“Ồ, em rất thích nhóc mập kia, còn tưởng hôm nay có thể nhìn thấy cậu nhóc chứ.” Vẻ mặt Lưu Quân Việt có hơi tiếc nuối, nhưng lại lập tức cười nói: “Không sao, lát nữa mọi người về thì nhớ mang bánh ngọt về cho nhóc mập nhé, thứ này ăn lạnh vẫn ngon lắm.”
Dường như nhìn ra sự bất an của Lý Uyển Trân, Lưu Quân Việt lại cười bổ sung một câu: “Anh chị đừng khách sáo ở chỗ em, bà chủ Tiểu Tiền chính là cô giáo nhỏ mà bọn em tốn hết công sức mời về đấy. Mọi người ăn ngon uống tốt thì bọn em mới yên tâm được, nếu không lần sau em cũng không dám mời bà chủ Tiểu Tiền tới nữa.”
Lý Uyển Trân không ngờ ông chủ nhà hàng lớn lại nịnh nọt con gái của mình như vậy, trong lòng vừa kiêu ngạo vừa tự hào, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, tươi cười trên mặt cũng tự nhiên hơn không ít.
Tiền Giai Ninh đứng bên cạnh nhìn Lưu Quân Việt vừa nhiệt tình vừa chu đáo nói chuyện với ba mẹ, không khỏi khen ngợi EQ của ông ấy.
Ở Tri Thành này, nhà hàng của Lưu Quân Việt đứng số một, số hai. Nếu nhà ai có thể tới nhà hàng Tri Thành ăn cơm, vậy phải khoe khoang mấy ngày, chỉ mong tất cả đồng nghiệp và hàng xóm đều biết.
Lưu Quân Việt là ông chủ nhà hàng Tri Thành nên lúc nào cũng phải đuổi theo bước chân của thời đại. Ông ấy đến khảo sát các nhà hàng ở các thành phố lớn khác như Thủ đô, Ma Đô.
Sau khi trở về thì học theo quy chế phục vụ của người ta. Ngay cả xưng hô cũng vô cùng có phong cách Tây, ví dụ như nhân viên đều gọi ông ấy là quản lý Lưu, chứ không phải ông chủ thường nghe thấy ở trên phố lớn ngõ nhỏ, ông ấy cảm thấy như vậy không chính quy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play