Mẹ anh là người Thượng Hải, nhưng ở Thượng Hải cũng không có họ hàng. Ông ngoại bà ngoại chỉ có một người con gái là mẹ, cũng không phải người sinh ra và lớn lên ở Thượng Hải. Ông ngoại là chủ của một cửa hàng cầm đồ lớn ở Thượng Hải, kiếm được không ít gia sản, từ nhỏ đã đưa mẹ đi học tư thục.
Mẹ anh là sinh viên của trường đại học Kim Lăng dành cho phụ nữ, sau này đi làm thì quen cha. Chỉ tiếc tình thâm không dài, khi cha xảy ra chuyện thì đúng là vào tháng mẹ sắp sinh dẫn đến bà bị kích thích trước khi sinh, còn xuất huyết nhiều, thân thể hao tổn quá lớn, vì vậy khi anh còn chưa được một tuổi thì bà đã mất rồi.
Anh không có ký ức về mẹ, chỉ nhớ rõ có người ngân nga một ca khúc ngắn ở bên tai anh, là giai điệu Ngô nông, anh nhớ rõ giai điệu, nhưng lại không ngâm ra được.
Ông ngoại để lại không ít gia sản, nhà ở đồ trang sức đều có, nhưng hiện tại cũng không còn nữa, còn lại một căn nhà, khế nhà đất ở trong tay anh, phía trên viết chính là tên của anh. Ông nội nói, lúc mới sinh ra, mẹ liền đặt căn nhà ở trên danh nghĩa của anh.
Anh vẫn luôn cất giữ khế đất của căn nhà này, cho nên anh muốn về Thượng Hải, đi xem ngôi nhà mà cha mẹ anh đã từng ở kia. Ông nội nói, khi cha mẹ làm việc ở Thượng Hải đã ở tại căn nhà kia.
Trương Kiến Thiết thấy anh không nói lời nào thì ánh mắt khinh thường, quả nhiên là vì hộ khẩu Thượng Hải. Phương Đường cũng là kẻ ngu, không cần con trai giám đốc nhà máy đã đành, lại khăng khăng phải tìm cái kẻ nghèo hèn, ngoài một khuôn mặt có thể nhìn ra thì Tang Mặc còn có cái gì?
Tuy rằng cũng chẳng có cái gì trong tay như nhau, nhưng ít nhất anh ta vẫn là người Thượng Hải, Phương Đường tìm anh ta còn tốt hơn tìm Tang Mặc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play