“Ăn ngon thật.”
Tang Mặc không tiếc lời khen, mà thật sự ăn rất ngon. Đồ ăn mà Phương Đường làm đều ăn rất ngon.
Phương Đường mím miệng cười, lại cầm đồ ăn ra, một nồi thịt thỏ to, còn có một đĩa cá kho, một đĩa rau xanh. Người một nhà ngồi xuống ăn cơm, hai ông cụ còn uống chút rượu, nhưng mà Phương Đường không nấu quá nhiều cơm, một lát nữa còn phải ăn bánh kem nữa.
Tang Mặc ăn hết một bát, định đi đến nồi xới cơm, nhưng trong nồi rỗng tuếch, đến cơm cháy cũng không còn thì không khỏi há hốc miệng, còn tưởng rằng trong nhà không còn gạo.
“Một lát nữa còn phải ăn bánh kem nên em cố ý nấu ít.” Phương Đường cười nói.
Trong lòng Tang Mặc càng mềm đến rối loạn, không nghĩ tới Phương Đường chuẩn bị nhiều như vậy, thậm chí còn long trọng hơn khi ở trong nhà.
Trong nhà chỉ có anh cùng với ông nội. Hai người bác có quan hệ không tốt với ông nội, quanh năm suốt tháng rất ít khi trở về. Tuy rằng mời bảo mẫu, nhưng dù sao cũng không phải người trong nhà, ông nội lại là đàn ông thô lỗ nên từ nhỏ đến lớn anh đều đã quen với cuộc sống thô ráp.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play