Như thường lệ, hai người chia tay ở cửa ký túc xá. Phương Đường đẩy cửa bước vào, phát hiện bầu không khí trong phòng không ổn, trên sàn còn có một vũng nước trà, một chiếc ly tráng men bị ném vỡ tan.
Bạch An Kỳ chống nạnh, tức giận trừng mắt nhìn Văn Tĩnh, rõ ràng hai người này vừa cãi nhau một trận. Chiếc ly tráng men kia là của Văn Tĩnh, hẳn là do Bạch An Kỳ ném vỡ.
“Cô vô liêm sỉ đến mức nào vậy? Tôi đi hẹn hò với Kim Thiên Ba, cô lấy tư cách gì đi tìm Kim Thiên Ba? Nhà cô mở kỹ viện à? Mẹ cô là tú bà, cha cô là tú ông, mới sinh ra thứ vô liêm sỉ như cô!”
Phương Đường nghe mà thấy lạ, không ngờ Bạch An Kỳ mắng người còn có nhiều từ ngữ hoa mỹ như vậy.
Văn Tĩnh hoàn toàn biến sắc, phản ứng lại: “Tôi không giống cô, ngay cả tú bà, tú ông là gì tôi cũng không biết. Cô nói ra lưu loát như vậy, rõ ràng nhà cô mới làm cái nghề này. Cha mẹ tôi chỉ là công nhân bình thường, tôi tự nhận không bằng!”
“Có cái rắm ấy, cha tôi là giám đốc cửa hàng bách hóa, cô chỉ là đồ đê tiện không biết xấu hổ. Cướp bạn trai của người khác rất đắc ý phải không? Tôi cho cô cướp đó, để cô bị coi thường!”
Bạch An Kỳ tức giận xông lên, giống như một chú sư tử con, túm lấy Văn Tĩnh và đánh. Nhìn qua thì thấy rất hung dữ, nhưng Phương Đường biết, Bạch An Kỳ không đánh lại Văn Tĩnh, chưa tới ba chiêu sẽ thua.
Văn Tĩnh nhìn qua thì có vẻ ôn tồn, nhưng lúc ra tay lại rất tàn nhẫn, sức lực cũng không nhỏ. Bạch An Kỳ chỉ là nhìn qua có vẻ hung dữ, thực ra là một con hổ giấy, ngay cả Phương Đường cũng đánh không lại, huống chi là Văn Tĩnh.
Đúng như dự đoán, chẳng mấy chốc, thế trận đã đảo ngược, Văn Tĩnh chiếm thế thượng phong, đá mấy cú, lại đấm mấy cái. Bạch An Kỳ đau đến trợn trắng mắt. Trương Vệ Hồng vừa khuyên vừa can ngăn, còn bị ăn hai quả đấm.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT