Phương Đường ôm đôi giày da trở về ký túc xá, Bạch An Kỳ khoe mấy bức ảnh cô ta chụp trên núi mấy ngày trước, vừa mới rửa ảnh xong, Văn Tĩnh khen ngợi vài câu, khiến cho Bạch An Kỳ cảm thấy rất đắc ý.
“Thiên Ba nói tôi đẹp hơn hoa.” Bạch An Kỳ ngượng ngùng nói.
Một chồng ảnh nằm rải rác trên bàn, tất cả đều là màu đen trắng, bây giờ còn không có phim màu, Phương Đường thản nhiên liếc nhìn một tấm ảnh, trên đó, Bạch An Kỳ quấn một chiếc khăn, tóc xoăn dài ngang vai, dựa vào một cây hoa anh đào, nghiêng đầu cười duyên dáng, hẳn là ánh mắt đang nhìn Kim Thiên Ba đang chụp ảnh, vẻ mặt không hề thay đổi.
Nói thật, ảnh chụp rất đẹp, tên cặn bã Kim Thiên Ba này vẫn có chút kỹ năng, Phương Đường nhớ rõ tên cặn bã này, sau khi cải cách mở cửa, anh ta bỏ nghề mà đi mở một quán chụp ảnh, công việc kinh doanh phát đạt, cũng từ đó mà chẳng mấy chốc kiếm được rất nhiều tiền, cuối cùng ngày càng dây dưa cặp kè với nhiều cô gái ngây thơ.
“Đẹp thật đấy, cuộn phim này chắc chắn tốn rất nhiều tiền, tất cả đều là chụp cho cô, Thiên Ba đối xử với cô thật tốt.” Văn Tĩnh không giấu được sự hâm mộ, điều này càng khiến cho Bạch An Kỳ đắc ý hơn.
“Anh ấy nói tôi rất đẹp, anh ấy thích chụp ảnh, nên bảo tôi làm người mẫu cho anh ấy, còn bảo lần sau muốn tôi đến hồ chứa nước chụp ảnh nữa.” Bạch An Kỳ liếc mắt nhìn Phương Đường ở bên kia, cố ý nói to lên, chính là để cho Phương Đường nghe thấy.
Tang Mặc ngoại trừ đẹp trai ra, thì cái gì cũng không có, anh có máy ảnh không?
Có tiền không?
Có sự lãng mạn như Kim Thiên Ba không?

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play