Cái đầu của Tiểu Văn không phải bình thường. Theo lời ông cụ Sở mà nói, trí thông minh của Tiểu Văn hiện tại còn cao hơn nhiều người lớn. Lần trước lấy sô cô la, Tiểu Văn đã xếp chồng ghế, còn trải chăn bông dưới đất để đề phòng ngã đau, nhẹ nhàng lấy được sô cô la.
Sắc mặt Tang Mặc thay đổi, trong lòng cũng không chắc chắn, trẻ con bình thường đúng là không trèo ra được, nhưng Tiểu Văn thì không chắc.
Anh nhìn lên bức tường cao chót vót, chẳng lẽ hai con thỏ con thực sự đi ra ngoài rồi?
Thấy Phương Đường lo lắng đến mức sắp khóc, anh vội an ủi: “Cho dù thực sự đi ra ngoài, Tiểu Văn cũng không dễ bị lừa đâu, thằng bé tinh ranh lắm!”
“Có tinh ranh đến mấy cũng mới chưa đầy hai tuổi, làm sao đấu lại người lớn được? Em phải ra ngoài tìm tụi nó!”
Phương Đường vẫn không cảm thấy được an ủi. Kẻ buôn người lòng dạ độc ác, một khi ra tay thì dù thông minh đến đâu hai đứa trẻ cũng không đấu lại được. Nếu thực sự rơi vào tay kẻ buôn người... cô không dám nghĩ đến nữa, trong lòng như bị dao cắt.
“Đừng lo lắng, khu tập thể lớn của chúng ta đều có người canh gác đông tây nam bắc. Hai đứa nó tuyệt đối không thể chạy ra ngoài, nhất định vẫn còn trên sườn đồi này. Thật kỳ lạ, sườn đồi nhỏ xíu như vậy, có thể trốn ở đâu?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT