Ngày hôm sau, họ ăn sáng xong, thím Trương đã chiên nem xong, còn để vào hộp cơm để cho hai người mang đi.
Sau khi đến trường, hai người tách ra, Phương Đường đến ký túc xá trước, mấy người Mã Hồng Mai đều ở đó, giường ngủ của Liễu Tử Câm vẫn trống không như cũ, nhưng mà đã trải ga giường, chứng tỏ là ngày hôm qua cô ấy đã đến.
“Ăn nem rán đi!”
Phương Đường đặt hộp cơm lên bàn, một mùi hương mê người vọt ra, Tống Đan Linh hít hít cái mũi, chảy nước miếng, nói: “Là nem rán à? Tôi cực kỳ thích ăn món này.”
“Ăn đi, đừng khách sáo!” Phương Đường cười nói.
Tống Đan Linh cầm lấy một cái, Phương Đường lại nhét mấy cái vào người cô ấy, làm cô ấy cười ngượng ngùng, miệng há to cắn xuống, đôi mắt lập tức sáng lên, nha nhai vài cái rồi nuốt xuống, sau đó giơ ngón tay cái lên khen không dứt miệng: “Ăn ngon thật, Phương Đường, cô tự làm sao?”
“Ừm, ăn ngon thì ăn nhiều một chút.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT