“Hôm nay giám đốc Triệu gọi em đi nói chuyện, hỏi em có thể đi đòi nốt mấy khoản nợ còn lại của xưởng được hay không, tiền thưởng là hai mươi ngàn tệ. Em nói về nhà bàn bạc với anh đã.”
Phương Đường thong thả uống canh, lại nói: “Em cảm thấy hai mươi ngàn tệ này có thể kiếm được, một nhóm người trong xưởng đi đòi nhưng đều không đòi được, cho dù chúng ta đòi về được rồi thì những người đó cũng sẽ không nói những lời chua ngoa.”
Tang Mặc trầm ngâm một lát rồi nói: “Hiện tại thân thể em không tiện, mấy khoản nợ này cứ để anh đi.”
Anh cũng không muốn bỏ lỡ hai mươi ngàn tệ.
“Anh cũng đi kể khổ sao?”
Phương Đường có chút muốn cười, ở trong đầu tưởng tượng ra cảnh Tang Mặc ăn mặc quần áo rách tung toé, đi đến xưởng của người ta kể khổ thì không nhịn được mà cười ra tiếng.
Tang Mặc vừa thấy là biết trong cái đầu nhỏ của cô đang nghĩ cái gì, cười nói: “Đòi nợ đâu phải chỉ có một loại phương thức là kể khổ. Em cứ chờ anh kiếm được hai mươi ngàn tệ về rồi mua nhà cho em!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play