Em họ của Bạch An Kỳ là một cô gái xinh đẹp, ít nói, xinh đẹp hơn Bạch An Kỳ rất nhiều. Tuy cô ấy ít nói nhưng khi nói chuyện và làm việc rất khéo léo, trầm ổn hơn rất nhiều so với Bạch An Kỳ.
Bà nội Phương rất nhiệt tình tiếp đón hai chị em cô ta. Triệu Vỹ Kiệt và Phạm Bỉnh cùng đi đến chỗ Tang Mặc. Đợi một lát nữa thì sẽ đi đón dâu đến khách sạn.
“Cảm ơn.”
Bạch An Kỳ được chiều mà hoảng khi nhận trà, còn đứng dậy và giơ hai tay ra nhận lấy.
Ông nội Ngô và ông nội Phương cũng đều đang ngồi ở đó, và cả bà nội Phương nữa. Họ đều là người nhà mẹ đẻ, khí thế của hai ông cụ vô cùng phi phàm. Ông nội Phương mặc quân trang, ông nội Ngô thì mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn. Vừa nhìn là lập tức biết không phải người bình thường.
Hơn nữa, tòa nhà này là nhà hai tầng lầu có cả sân, cũng không phải là nơi mà người bình thường có thể ở được. Dù Bạch An Kỳ có ngốc đến mấy cũng không dám làm chuyện lố lăng. Cô ta ngồi rất nghiêm chỉnh, hai tay đặt trên đầu gối, lưng eo thẳng tắp, kể cả ngồi học tiểu học cũng không ngồi nghiêm túc như vậy.
“Trước tiên ăn chút gì đi. Cháu Đường đang thay đồ, lát nữa các cháu cũng thay nhé.” Bà nội Phương cười hiền hậu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play