Văn phòng giám đốc nhà máy mở ra một nửa, Triệu Vỹ Kiệt lớn giọng truyền ra ngoài: “Cha, Tang Mặc là anh em tốt của con, cha phân một phòng xép cho anh ta đi. Con đã đồng ý với người ta rồi, cha cũng đừng làm cho con bị mất mặt.”
“Phân cái rắm. Nó chỉ là một người học việc thì lấy tư cách từ đâu ra? Về sau mày nói chuyện làm việc thì có thể vận dụng cái óc heo này một chút được không? Phòng ở nói phân liền phân sao, mày cho rằng cha mày là cái gì?” Giám đốc nhà máy hận sắt không thành thép mà mắng, chỉ muốn tát chết thằng con phản nghịch này.
Trong xưởng có mấy ngàn công nhân viên chức, còn có vấn đề nhà ở của một nửa người trong xưởng không được giải quyết, thậm chí có vài đôi vợ chồng đã mười năm rồi không thể ngủ chung một phòng, chỉ có thể đoàn tụ ở phòng nhỏ ấm áp (*) trong xưởng.
(*) Phòng nhỏ ấm áp là chính sách đặc biệt mang tính nhân đạo của niên đại đó, là phòng được bố trí cho những cặp vợ chồng không có nhà ở trong xưởng. Cứ cách một khoảng thời gian là có thể đến phòng nhỏ ấm áp để ở một đêm, thời gian còn lại thì vợ chồng chỉ có thể ở riêng.
Nếu mà ông ta mở cửa sau phân phòng cho một người học việc như Tang Mặc thì chắc chắn những người khác trong xưởng sẽ không phục, tuyệt đối sẽ làm ầm ỹ lên. Tuy rằng ông ta là giám đốc nhà máy, cũng không dám to gan lớn mật như vậy. Chẳng may có công nhân viên chức nào buồn bực mà ra tay tố cáo sau lưng thì làm sao?
“Không phải cha là giám đốc nhà máy sao? Không phải mọi chuyện trong nhà máy đều do cha quyết định hay sao. Cha, chỉ có một việc này, cầu cha đấy, con đã hứa rồi.” Triệu Vỹ Kiệt mặt dày mày dạn mà năn nỉ.
Cũng không phải anh ta nghĩ đến tình cảm anh em, mà là sợ Tang Mặc lén ra tay sau lưng, khiến anh ta thành kẻ ngốc gây cười cho người khác.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT