“Ông đừng cản tôi, tôi phải đi tìm con súc sinh kia để hỏi cho rõ ràng, sao nhà ta phải xin lỗi nó? Nuôi nó mười tám năm, vậy mà đã nuôi nó thành đồ vô ơn. Phương Tử Đông, ông tránh ra!”
“Bà đi hỏi cái gì mà hỏi, còn ngại không đủ mất mặt sao, về sau mặc kệ con súc sinh này đi, chúng ta chỉ coi như chưa từng sinh ra con súc sinh này!”
Phương Tử Đông ngăn cản ở cửa, không cho vợ mình ra cửa. Nếu tiếp tục cãi nhau thì sẽ chỉ làm nhà ông ta càng mất mặt xấu hổ, cái đứa súc sinh vô tình vô nghĩa kia cũng không cần mặt mũi, bọn họ đấu không lại.
“Cái gì gọi là chưa từng sinh ra? Tôi sinh nó ra mà mất máu nhiều, thiếu chút nữa mạng cũng không còn. Cuộc sống của chúng ta khó khăn như vậy, mà mỗi tháng còn gửi mười tệ về. Nếu nó muốn phân rõ thì được thôi, bảo nó trả lại mạng đây!”
Bà Phương tức giận đến nỗi xanh cả mặt. Sáng sớm tinh mơ bà ta đã đi chợ bán thức ăn mua đồ ăn đã tốn không ít tiền, còn trở về bận rộn làm cơm. Vốn dĩ đã tức nghẹn rồi, nhưng Phương Tử Đông trở về nói với bà ta rằng không cần chuẩn bị nữa, Phương Đường không trở về nhà ăn cơm.
Bà ta hỏi mãi mới biết được, con súc sinh kia lại muốn đoạn tuyệt quan hệ với nhà mẹ đẻ, còn nói nhiều lời khó nghe như vậy, sao bà ta có thể nhịn được nữa?
Ở trong mắt bà Phương, bà ta đã tận tình tận nghĩa với Phương Đường rồi, không có một chút bạc đãi nào, ngược lại là Phương Đường nợ ơn sinh dưỡng của bà ta.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play