Nhưng chắc chắn nó rất đáng giá. Dù cô với Tang Mặc không làm việc thì dựa vào chỗ báu vật này cũng đủ để sống rất tốt.
Tang Mặc lấy một cây trâm cài khảm đá quý màu đỏ ra, cài lên mái tóc đen như mực của Phương Đường. Thật là đẹp. Nhưng tiếc rằng không thể đeo, anh tiếc nuối thở dài: “ Em đợi thêm mấy năm nữa rồi đeo.”
“Ừm. Anh nhanh cất đi!”
Phương Đường không muốn đeo. Chiếc trâm cài đẹp như vậy, nếu đeo đi ra bên ngoài cô sợ sẽ bị mất mất. Tốt hơn hết cứ cất kỹ ở trong nhà, hơn nữa hiện tại mọi người coi trọng vẻ đẹp mộc mạc, phụ nữ cũng không chú ý đến trang điểm.
Tang Mặc lại mở hai chiếc hòm gỗ tử đàn ra. Bên trong hai chiếc hòm này đều là đồ cổ trang trí, và cả đồ sứ. Phương Đường không hiểu những thứ này, nhưng Tang Mặc nhìn thấy lại vô cùng phấn khích. Bởi vì mỗi một chiếc đều là báu vật thượng hạng. Nếu là ở thời đại phát triển, chỗ đồ cổ này có thể có giá trị rất lớn. Mỗi loại đều có thể trở thành đồ gia truyền để lại cho hậu thế.
“Ông ngoại anh thật sự rất tài giỏi!” Phương Đường ngưỡng mộ nói.
Có thể lén lút cất giấu được nhiều báu vật như vậy chắc chắn là người rất tài giỏi. Thật may mắn khi căn nhà này không bị người khác chiếm mất, nếu không tất cả chỗ báu vật này sẽ không đến tay Tang Mặc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT