Trong lòng Phương Đường vui mừng như điên, đúng thật là có báu vật.
“Anh đi vào trước.”
Tang Mặc lấy bật lửa ra, châm lửa và đi ở phía trước. Khi anh đi đến cửa, ngọn lửa chợt lóe, rõ ràng nơi này không bị đóng kín, có lỗ thông hơi nên anh yên tâm đi vào.
Chắc chắn căn phòng tối này là do ông ngoại để lại. Tang Mặc chưa bao giờ gặp ông ngoại bà ngoại, hai ông bà đều qua đời vì bệnh tật trong chiến tranh. Nhận thức của anh về ông ngoại bà ngoại và cả cha và mẹ đều do ông nội Tang nói ra.
Nhưng mà ông nội Tang cũng không hiểu biết nhiều về ông ngoại bà ngoại, chỉ biết rằng ông ngoại vô cùng tài giỏi. Trước giải phóng ông ấy là ông chủ của hiệu cầm đồ lớn nhất ở Thượng Hải, có vẻ như chưa từng có cái gì quý giá mà ông ấy chưa từng nhìn thấy hoặc cầm vào tay.
Ánh sáng của bật lửa lúc sáng lúc tối nhưng nhìn chung vẫn có thể nhìn rõ mọi thứ trong phòng tối. Căn phòng cũng không nhỏ, khoảng mười mấy mét vuông, bên trong chứa rất nhiều hòm rương. Tang Mặc tìm thấy được công tắc, bật đèn sáng lên, chiếu rõ mọi thứ.
Những chiếc hòm phủ đầy tro bụi, Phương Đường lấy giẻ lau chùi sạch sẽ, phát hiện thấy chất liệu gỗ của những chiếc hòm này vô cùng rắn chắc và có hoa văn xinh đẹp. Cô cảm giác đây không phải là loại gỗ bình thường.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play