“Tang... Tang Mặc, anh qua đây, tôi có chuyện nói với anh.”
Triệu Vỹ Kiệt ra sức nháy mắt, không dám nhìn ông cụ Phương. Những ngôi sao trên vai ông ấy như kim châm vào mắt anh ta, khiến anh ta đau tim, run sợ. Anh ta sợ hãi.
Mồ hôi trên mặt cũng là do sợ hãi mà ra. Vừa rồi, anh ta tưởng tượng trong vài phút, hồn bay phách lạc, sợ hãi không nhìn thấy mặt trời ngày mai, nên quyết định đến tìm Tang Mặc cầu xin.
Tang Mặc chào ông cụ Phương rồi đi sang một bên nói chuyện với Triệu Vỹ Kiệt.
“Có chuyện gì?” Tang Mặc lạnh lùng hỏi, có chút không kiên nhẫn.
Triệu Vỹ Kiệt rùng mình, mồ hôi trên mặt chảy nhiều hơn, liếc nhìn về phía ông cụ Phương, nhỏ giọng nói: “Chuyện đó... trước đây tôi u mê không tỉnh táo đã phạm phải sai lầm lớn. Tôi đáng chết, tôi không phải người, không bằng cầm thú, xin lỗi!”
Tang Mặc khẽ nhếch môi, biểu cảm càng lạnh hơn, khiến Triệu Vỹ Kiệt run rẩy cả hai chân, không đứng vững. Anh ta nói lắp bắp: “Anh Tang, anh, anh cả, bây giờ tôi thật sự không còn chút ý nghĩ nào đối với Phương Đường nữa, sau này cô ấy chính là bà cô của tôi. Không đúng, là tổ tông của tôi, trong lòng tôi, cô ấy còn cao quý hơn cả mẹ tôi. Thật đấy, nếu tôi nói dối thì tôi sẽ không được chết tử tế, chết không toàn thây!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT