Thật ra đây là mẹ Bạch hù dọa con gái thôi, nhưng mà Bạch An Kỳ thật sự bị dọa. Có đánh chết thì cô ta cũng đều không muốn trồng trọt ở nông thôn, thà rằng cô ta về Thượng Hải ăn dưa muối, cũng không muốn ở nông thôn ăn thịt.
Trương Vệ Hồng nấu xong cơm rồi cầm vào ăn. Cô ta thả chút mì sợi, lấy chiếc đũa chấm chút mỡ heo rồi quấy ở trong canh, lại thêm chút muối, đó chính là cơm chiều của cô ta.
Bạch An Kỳ ngó nhìn mì canh suông của cô ta, khinh thường mà xì một tiếng. Cả đời này của cô ta cũng chưa ăn qua loại mì nước trong veo này, đúng là quá nghèo khổ, nhìn thôi đã thấy đen đủi.
Nhưng mà gần đây Trương Vệ Hồng không còn khiến người khác khó chịu như vậy nữa. Cô ta rất ít nói chuyện, làm xong công việc rồi thì chỉ tự đọc sách, đáng yêu hơn so với dáng vẻ cán bộ già trước kia thì nhiều.
Tâm trạng của Bạch An Kỳ cực tốt, hào phóng lấy từ trong ngăn kéo ra một quả trứng vịt muối, ném đến trước mặt Trương Vệ Hồng, giọng điệu thật sự không tốt: “Tôi sắp quay trở về rồi nên ăn không hết!”
Vẻ mặt Trương Vệ Hồng vô cùng ngạc nhiên. Bình thường Bạch An Kỳ nhìn cô ta không phải trợn mắt thì là cười lạnh, vậy mà hôm nay lại cho cô ta trứng vịt muối ăn sao?
“Cảm ơn.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play