Nhưng hiện tại hiện thực lại mạnh mẽ đánh vào mặt bọn họ, người ta là quan lớn phục nguyên chức. Lần này Tang Mặc và Phương Đường đã có ba chỗ dựa lớn, ngày sau chắc chắn có thể thăng chức rất nhanh.
Sớm biết rằng sẽ như thế này, bọn họ cũng lên núi xây dựng quan hệ tốt với hai ông cụ, đáng tiếc trên đời khó mua được thuốc hối hận, haizz.
Tang Mặc và Phương Đường vẫn đi làm theo lẽ thường, vẫn đi lại với nhau như bình thường, chỉ là ngôi nhà tranh bên kia không thể ở nữa. Sau khi hai ông cụ đi rồi, đội trưởng Hoàng sắp xếp một ông lão goá vợ trong đội nuôi bò, thuận tiện ở lại nhà tranh.
Nhà tranh ngoài việc khá đơn sơ ra, thì thật ra ở rất thoải mái, Tang Mặc sửa chữa rất khá, còn thêm chăn bông dày. Ông lão kia rất đáng thương, không có con cái cũng không có vợ, đến chiếc chăn dày cũng đều không có. Tang Mặc liền đưa chăn của hai ông cụ cho ông già đó, còn thừa đâu thì cho những gia đình khó khăn trong thôn, việc này để đội trưởng Hoàng sắp xếp.
Ngoài ra nồi chén gáo bồn cũng đều chia ra. Dù sao thì bọn họ cũng không ở lại đây được mấy ngày nữa, sau khi tới Thượng Hải rồi thì mua mới lại sau.
Sau khi hai ông cụ trở về thành phố không đến nửa tháng, Tang Mặc và Phương Đường liền nhận được thông báo, một tuần sau đi xưởng sản xuất nông cụ xác nhận nhân sự, Triệu Vỹ Kiệt và Bạch An Kỳ cũng nhận được.
Trong lúc nhất thời, đội thanh niên trí thức đều sôi trào, mỗi người đều rất hối hận. Bọn họ không phải là đồ ngốc, rất nhanh đã suy nghĩ cẩn thận vấn đề mấu chốt. Sở dĩ Tang Mặc và Phương Đường có thể lấy được chỉ tiêu tuyển dụng, nhất định là do đã làm việ cgiúp đỡ ba ông cụ ở trong căn nhà tranh kia. Ông cụ có thể khiến người trong quân đánh xe con tới đón thì tuyệt đối là nhân vật lớn có cấp bậc rất cao, kiếm một cái chỉ tiêu tuyển dụng thì cũng chỉ là một bữa ăn sáng mà thôi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT