Đội trưởng Hoàng đã nói ầm ĩ chuyện Tang Mặc và Phương Đường cứu người ở trên loa nhưng sau đó lại không nói đến nữa. Mọi người vẫn chê cười ở sau lưng, nói hai người họ cứu người vô ích.
Một số người có suy nghĩ đen tối, thậm chí nói rằng Phương Đường và Tang Mặc đang suy tính uổng phí. Họ cho rằng hai người họ cố ý chờ ở bờ sông, chờ có người rơi xuống nước, sau đó nhảy xuống cứu người, vì muốn tăng thêm cơ hội có được chỉ tiêu tuyển dụng vào mùa xuân.
Hiện tại hai tờ giấy khen này giống như hai cái tát, tát mạnh lên mặt những người đó. Nhưng điều mà mọi người càng lo lắng hơn chính là rất có thể chỉ tiêu tuyển dụng có hạn sẽ được chia cho hai người Phương Đường và Tang Mặc, như vậy thì bọn họ sẽ càng không có cơ hội.
Cho nên, mọi người đều mang ý xấu đến đây để thử Phương Đường. Riêng Tang Mặc quá lạnh lùng nên bọn họ không dám. Phương Đường dịu dàng mềm mại nên chắc là sẽ dễ nói chuyện hơn một chút.
Phương Đường mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Chuyện tuyển dụng lớn như vậy, một thanh niên trí thức nhỏ bé như tôi làm sao có thể biết được. Dù sao những chuyện như thế này đều sẽ nghe theo sự sắp xếp của lãnh đạo.”
“Cô và Tang Mặc xả thân cứu người, người cứu được lại là cán bộ lãnh đạo nên chắc chắn hai người sẽ có chỉ tiêu.” Một người thanh niên trí thức nam nói, giọng điệu rất chua xót.
Những người khác cũng rất đau lòng. Sau này, bọn họ mới biết được người rơi xuống nước mà Phương Đường và Tang Mặc cứu được lại là lãnh đạo lớn của huyện. Ngay cả các cán bộ trên thị trấn cũng đều rất cung kính nên rõ ràng chức vụ không hề thấp.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play