Ông cụ Ngô viết câu đối xuân hết một ngày, tay như muốn gãy, nhưng cũng được không ít đồ, phần lớn là trứng gà, gạo, rau khô, mỗi nhà mỗi hộ đều đưa đến một chút, thế mà cũng xếp thành một ngọn núi nhỏ.
“Cất đi rồi từ từ ăn, quả nhiên tri thức là tài sản mà. Một ngày này ông Ngô liền kiếm được thật nhiều tiền.” Phương Đường cười tủm tỉm nói.
“Ha ha, chút này có là gì. Nhớ năm đó khi ông ở kinh thành, người cầu tranh chữ của ông nhiều như lông trâu, một chữ mười tệ ông cũng đều không muốn viết.” Vẻ mặt ông cụ Ngô đầy đắc ý. Khi còn trẻ ông ấy cũng là một học sinh kiêu ngạo, hiện tại già rồi nên vẻ kiêu ngạo đó cũng không còn.
“Tôi thấy, những người đó chính là thừa tiền, tranh chữ thì có tác dụng gì, có thể làm thành cơm ăn hay là có thể làm thành quần áo mặc? Để nhóm lửa cũng không tồi, tốn nhiều tiền như vậy còn không bằng mua lương thực!” Ông nội Tang nói chuyện có cùng một làn điệu giống như ông cụ Phương, khó trách tình cảm của hai người vô cùng tốt, không phải ruột thịt mà cũng giống như anh em ruột.
Ông cụ Ngô cũng không tức giận, vẫn cười ha hả như cũ. Ông ấy không thèm chấp vặt với kẻ quê mùa. Dù sao thì ông Tang và ông Phương này cũng là hai kẻ quê mùa, cả đời đều không kiếm nổi mười tệ một chữ, bọn họ chính là ghen ghét mà thôi.
“Ông nội Tang cũng lợi hại, biết làm đèn lồng đẹp như vậy, còn xinh đẹp hơn cả cái được bán trên thị trấn.” Phương Đường lập tức nịnh nọt ông nội Tang, vừa rồi cô chỉ khen ông cụ Ngô, chắc chắn ông nội Tang sẽ ghen tị.
Quả nhiên, ông nội Tang lập tức vui vẻ ra mặt, sau đó lại thu nụ cười lại, vô cùng rụt rè khiêm tốn nói: “Cũng chỉ như nhau thôi, chủ yếu là công cụ không thuận tay, làm không ra hiệu quả, nếu mà có công cụ thích hợp thì còn có thể làm đẹp hơn.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT